Chương 986: Hét giá trên trời! 6
Chị dâu của Lưu Diễm Lệ lại có ý kiến khác với bọn họ: “Điều kiện tốt như vậy cứ kết hôn trước, đợi sau này hai vợ chồng Diễm Lệ có tiền, anh em kết hôn bọn họ còn có thể không trợ giúp hay sao?”
Cha Lưu và mẹ Lưu lại cảm thấy tiền vẫn nên cầm trong tay mình mới an toàn hơn, sau này con gái cho là khoản kiếm thêm, bây giờ cầm được tới tay là khoản nên có, khác nhau chứ.
Ông Lưu lại hỏi: “Con vợ đầu của nó sao lại ly hôn? Không phải thằng chồng đánh vợ đấy chứ?”
Ông ta hỏi như vậy cũng không phải vì sợ con gái gả qua đó bị đánh, mà là cảm thấy người đàn ông đánh vợ lại kết hôn lần hai cũng không dễ lấy được đối tượng, đó chính là hạ thấp thân phận, phải đòi thêm sính lễ.
Mẹ Lưu nói đi hỏi thăm xem sao.
Ông Lưu nghĩ nghe ngóng thêm một vài khuyết điểm của anh ba Tiết nữa, nắm chặt khuyết điểm mới có thể đòi thêm sính lễ, nếu như anh rặt toàn tật xấu, không đòi thêm sính lễ thì dựa vào cái gì anh đòi lấy vợ? Còn là con gái mười tám tuổi chưa chồng nữa!
Mười lăm đồng tiền sính lễ chắc chắn rồi, nếu có nhiều tật xấu, hai vợ chồng già muốn đòi ba mươi, thậm chí là năm mươi đồng!
Người nông thôn muốn cầm được năm mươi đồng tiền không dễ dàng, nhất định phải gom của mấy nhà lại, nhưng người thành phố lại rất dễ thôi.
Sĩ quan lớn một tháng kiểu gì chẳng được sáu mươi, bảy mươi đồng tiền lương?
Cả gia đình nông thôn một năm cũng không tiêu đến năm mươi đồng tiền, một tháng anh lại được bảy tám mươi đồng, từ đầu đến cuối năm gom được bao nhiêu đây?
Bọn họ không hiểu tình hình của nhà họ Tiết, càng không biết số tiền lương cụ thể của Tiết Minh Dực, chỉ dùng loại tư tưởng “hoàng hậu nương nương dùng cuốc vàng” để nghĩ về người khác, cảm thấy nhà họ Tiết chắc chắn giàu có, dễ dàng lấy ra được năm mươi đồng tiền.
Sự tham lam của con người không có điểm dừng, một khi cho rằng ba mươi đồng tiền của người ta rất dễ vậy đòi năm mươi đồng đi, một khi cho rằng năm mươi đồng cũng rất dễ, bọn họ lại muốn đòi một trăm đồng!
Đúng, một trăm đồng!
Vừa nghĩ đến có thể đòi của nhà họ Tiết một trăm đồng tiền, ông Lưu lập tức thu dọn đồ đạc, dự định cả đêm đi đường, ngày mai tới Tống Gia Trang hỏi thăm tin tức.
Muốn hỏi khuyết điểm của anh ba Tiết còn có ai thích hợp hơn nhà họ Tống nữa?
Lại nói Lâm Tô Diệp gọi điện cho Châu Kim Tỏa xong đi đón Toa Toa về nhà.
Hai bé trai Đại Quân và Tiểu Lĩnh tan học muốn đi đá bóng với bạn học nên trước không về nhà. Cô thích Đại Quân chơi chung với bạn bè cho nên vô cùng ủng hộ.
Bà Tiết đang ở nhà nấu cơm tối, Đại Đệ và Lưu Diễm Lệ giúp bà ta, bà ta phụ trách nói mồm là được.
Đại Đệ trông dịu dàng ít nói lại hay ngại ngùng, nhưng nấu cơm ngược lại rất tháo vát, Lưu Diễm Lệ ngoại trừ không nỡ cho dầu thì những cái khác học cũng được.
Lâm Tô Diệp nhìn một lúc mới bảo: “Diễm Lệ, sau này cô tính thế nào?”
Lưu Diễm Lệ: “Nếu cô Lâm không cần em làm người giúp việc nữa vậy em chỉ có thể về nhà. Em thấy Đại Đệ bện dây thừng đỏ nên em cũng muốn học, về nhà bện vòng tay.”
Dù sao cô ta cũng không thể nhàn rỗi được.
Lâm Tô Diệp: “Bây giờ có một cơ hội làm công tạm thời, bao ăn bao ở, nhưng tiền lương rất thấp, cô có muốn thử không?”
Về nhà cảm giác cũng không có gì thú vị, không bằng ở đây làm việc tạm thời kiếm thêm ít tiền, sau này đến ngày lại về nhà kết hôn sau.
Lưu Diễm Lệ vừa nghe đã kinh ngạc trừng to mắt: “Chị Tô Diệp, việc làm tạm thời sao? Em?”
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Đúng, nhà ăn ở học viện mỹ thuật đang xây mới, trước tuyển vài công nhân tạm thời tới gánh vác ấy mà.”
Lưu Diễm Lệ vốn nghe thấy có công việc còn mừng rỡ muốn la to em làm được, nhưng lúc này nghe thấy là nhà ăn, cô ta lập tức xụp như túp lều: “Em… cái khả năng nấu nướng nát bét này của em có thể tới nhà ăn được sao?”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Nhà ăn có rất nhiều việc, phải dọn dẹp vệ sinh, nhặt rau rửa rau, xào rau chỉ là một bước mà thôi, còn nữa, cô nấu cơm cũng rất được, không kém đến thế đâu.”
Đại Đệ nghe thấy có công việc tạm thời ở nhà ăn cũng rất động lòng, nhưng cô bé lại ngại không dám nói ra.
Lưu Diễm Lệ gật mạnh đầu: “Chị Tô Diệp, em chịu, em chịu liền à.”
Lâm Tô Diệp: “Cô không hỏi được bao nhiêu tiền sao?”
Lưu Diễm Lệ: “Bao ăn bao ở, còn cho tiền, cho bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu thôi!”