Chương 987: Kích động
Một tháng Lâm Uyển Tinh cho cô ta năm đồng, nói đợi cô ta làm trôi chảy rồi sẽ tăng lên tám đồng. Cha mẹ cô ta nghĩ công điểm cô ta kiếm được ở nhà cũng chỉ lo đủ cho bản thân cô ta ăn, cùng lắm là dư dả một chút, nhưng không thấy được bao nhiêu tiền mặt. Theo Lâm Uyển Tinh làm người giúp việc, một năm nói thế nào cũng có thể kiếm được một trăm đồng đi? Ngày lễ ngày tết, người ta còn có thể không cho bao lì xì chắc?
Một sức lao động trai tráng ở nhà ngoài kiếm khẩu phần lương thực ra cũng không kiếm được đến một trăm đồng tiền đâu.
Lưu Diễm Lệ cảm thấy công việc tạm thời mà Lâm Tô Diệp kiếm cho có bao ăn bao ở, một tháng kiểu gì cũng phải được mười đồng.
Dù sao làm việc ở nhà ăn cơ mà, vất vả hơn làm bảo mẫu một chút.
Lâm Tô Diệp: “Một tháng cũng khoảng mười lăm đến mười tám đồng, chị đoán có thể là mười tám đồng đấy.”
Lưu Diễm Lệ kích động đến mức không biết nên nói gì mới phải, một tháng mười tám đồng tiền! Thật sự không cần nhiều như thế đâu, cho mình mười đồng mình đã vô cùng hài lòng rồi.
Cô ta lau nước mắt kích động, liên tục cảm ơn.
Lâm Tô Diệp nhắc nhở cô ta: “Kiếm được bao nhiêu tiền thì tự cô giữ lấy, không cần chuyện gì cũng nói cho người khác.”
Có vài cô gái bị cha mẹ tẩy não, cứ hễ kiếm được một xu tiền đều nói cho cha mẹ, tất cả đều đưa cho cha mẹ hết, kết quả mình sinh bệnh cũng không có tiền mua thuốc, còn phải xin cha mẹ tiền, bị ghét bỏ là chỉ biết tiêu tiền.
Lưu Diễm Lệ gật đầu: “Em chỉ nói với bọn họ một tháng được tám đồng thôi.”
Con số này cũng tương đương với Lâm Uyển Tinh cho, cha mẹ cô ta cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Đại Đệ gom chút dũng khí, cuối cùng cũng ngại ngùng nói ra thành lời.
Lâm Tô Diệp lại cảm thấy nhà ăn rất vất vả, Đại Đệ nho nhã điềm tĩnh, dáng người mảnh khảnh, nhìn chưa chắc đã có thể làm được, cũng đừng làm hại cơ thể.
Bản thân Lâm Tô Diệp xương cốt yếu ớt, thể chất đặc biệt, không chịu được khổ cho nên chỉ cần nhìn thấy người tương tự với mình đã cảm thấy người ta chắc chắn cũng sẽ chịu khổ.
Bây giờ trong nhà có phòng để ở, cô kêu anh cả Tiết và anh ba Tiết ở lại hai ngày, đợi Châu Kim Tỏa gọi điện thông báo kết quả rồi lại nói sau, dù sao ở quê nhà cũng không có bao nhiêu việc đồng áng.
Ăn xong cơm tối, Lâm Tô Diệp lén nói một tiếng với Đào Hồng Anh, cô sẽ phụ trách giải quyết chuyện của Lưu Diễm Lệ, kêu Đào Hồng Anh không cần lo lắng.
Đào Hồng Anh thì sung sướng hài lòng lắm.
Lúc này Lâm Uyển Tinh đang ở nhà tức tối hờn dỗi, Lưu Diễm Lệ ở đây thì cô ta không cảm thấy có gì tốt, thậm chí còn cảm thấy bực tức, nhưng người ta đi rồi cô ta lại lập tức không nỡ, mới cảm giác được sự quan trọng của Lưu Diễm Lệ.
Mỗi ngày Lưu Diễm Lệ dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ sạch sẽ tươm tất, sàn nhà sạch bóng tinh tươm, trong sân cũng không có phân gà và rác.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, trong sân mười ba con gà chạy loăng quăng, đến đâu cũng ị một bãi cứt.
Cô ta vừa vào cửa nhà đã giẫm phải một bãi rồi.
Cũng không biết hai mươi mấy con gà nhà hàng xóm làm thế nào nữa!
Cô ta hỏi Đào Hồng Anh đã đưa Lưu Diễm Lệ đi đâu rồi, kết quả Đào Hồng Anh nói người ta đi rồi!
Cô ta còn bảo đã giúp ứng trước tiền lương ba đồng, kêu Lâm Uyển Tinh trả cho cô ta.
Lâm Uyển Tinh tức muốn chết, cái thứ qua cầu rút ván, nói đi là đi! Còn đòi tiền lương nữa?
Ngu như thế, dễ bị người ta xúi giục như thế, đợi bị người lừa bán vào núi sâu đi!
Đào Hồng Anh vì chọc tức cô ta cũng chẳng thèm quan tâm sau này cô ta có tình cờ nhìn thấy Lưu Diễm Lệ hay không, tốt nhất là nhìn thấy cho tức bốc khói luôn đi.
Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Lâm Tô Diệp kêu bà Tiết dẫn đám người anh ba Tiết ra ngoài đi dạo một chút, cũng mua ít đồ cho Đại Đệ.
Cô thì lại đạp xe đưa Lưu Diễm Lệ đến học viện mỹ thuật, giới thiệu cô ta với Lý Quế Trân, tới nhà ăn thử việc một hôm.
Lúc này nhà ăn đang thiếu người, bận rộn chuẩn bị cơm trưa, nhìn thấy có nhân viên thời vụ tới giúp hiển nhiên sẽ không giở loại thủ đoạn ngáng chân rè tiền đó rồi, ngược lại còn nhiệt tình gọi Lưu Diễm Lệ, nói với cô ta phải làm gì, nên chú ý cái gì, làm thế nào…
Lưu Diễm Lệ ở phương diện này rất giỏi việc, cô ta lại cần mẫn cũng có sức lực, rất nhanh đã ăn nhập với người trong nhà ăn, bận rộn đến quên trời quên đất.
Đợi buổi trưa khi đám người Lâm Tô Diệp cùng nhau tới nhà ăn, Lưu Diễm Lệ đã giúp người múc cơm ở cửa sổ.