Chương 988: Hai trăm đồng?
Có sinh viên nhìn thấy một nhân viên nữ trẻ tuổi thích cười, lúc cười lên khiến tâm trạng người ta cũng thoải mái theo, rất nhiều nam sinh nhao nhao tới xếp hàng bên cửa sổ gọi cơm.
Những bà dì khác nhìn thấy, ôi, khá thật đấy, ngược lại mình cũng trẻ mà.
Thời gian ăn cơm tối của trường học khá thư thả, từ năm giờ đến bảy giờ, Lưu Diễm Lệ tan làm lúc bảy rưỡi.
Một ngày thử việc xong xuôi, Lưu Diễm Lệ làm rất tốt, Lý Quế Trân nhận thư giới thiệu bảo mẫu trước đó của cô ta gửi lên trường học, cho cô ta một tháng mười tám đồng tiền, sắp xếp ở ký túc xá tập thể, bao ăn bao ở.
Lâm Tô Diệp kêu cô ta đợi Lâm Gia Đồn gửi tin lên rồi lại chuyển đến ký túc xá sau, trước cứ về nhà chung đã.
Sau hai ngày, buổi chiều hai người vừa đến cổng đại viện, cảnh vệ đứng gác đã nói với Lâm Tô Diệp rằng nhà mẹ đẻ gọi điện cho cô.
Lâm Tô Diệp kêu Lưu Diễm Lệ đạp xe lai cô tới chỗ nghe điện thoại.
Bọn họ không tới ban thông tin liên lạc mà tới bốt điện thoại được đặc biệt sắp xếp phía sau cho khu gia đình, bà Tiết và Toa Toa đều thích gọi ở đó.
Xếp hàng vài phút cũng đến phiên Lâm Tô Diệp.
Tổng đài vừa nối máy xong, Lâm Tô Diệp đã nghe thấy giọng nói tức điên lên của Châu Kim Tỏa.
Châu Kim Tỏa: “Đúng là chuyện lạ đời mà, con nói xem Lưu Diễm Lệ giống ai? Cha mẹ con nhỏ như thế có thể sinh ra một đứa con gái có tính cách như con nhỏ được sao?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, liếc mắt nhìn Lưu Diễm Lệ ý bảo xin lỗi cô ta, đừng tức giận.
Lưu Diễm Lệ thông qua ống nghe cũng nghe được, vẻ mặt há hốc lập tức đỏ tưng bừng, cha mẹ cô ta chắc chắn lại chơi dại rồi!
Lâm Tô Diệp nói với Châu Kim Tỏa: “Diễm Lệ cũng đang ở đây đó mẹ.”
Châu Kim Tỏa im lặng một lúc sau đó bảo: “Vậy cũng không sao, dù sao cũng là lời cha mẹ con bé nói ra cơ mà, mọi người đều biết hết, con biết bọn họ đòi bao nhiêu tiền sính lễ không?”
Lâm Tô Diệp nghĩ nói hai mươi mình có thể chấp nhận, ba mươi thì mẹ cũng không đến mức tức thành ra như thế nên hỏi: “Năm mươi?”
Lưu Diễm Lệ ở bên cạnh gò má lập tức nóng cháy như bị người vả cho vài cái, cha mẹ cô ta đang muốn bán con gái sao?
Người ta đòi sính lễ mười đồng, mười lăm đồng, mà bọn họ đòi những năm mươi đồng?
Châu Kim Tỏa cười lạnh: “Năm mươi đồng đã tốt nhé, còn có thể mặc cả, không phải sao? Hai người bọn họ ngồi đó ra giá, cả ngày chỉ đòi tiền, mở miệng ra là đòi hai trăm đồng!”
Nếu không phải Lưu Diễm Lệ đang ở ngay cạnh Lâm Tô Diệp thì Châu Kim Tỏa còn nói con gái nhà các người nạm vàng hay là nổi mây tía quanh người sao?
Hai trăm đồng?
Lưu Diễm Lệ cảm thấy mình sắp tức đến mức mọc cánh bay luôn rồi!
Châu Kim Tỏa vẫn còn lời chưa nói đâu.
Hai ngày nay ông Lưu không biết đi đâu hỏi thăm tin tức, trở về bộ dáng vừa mừng thầm vừa phức tạp.
Hai vợ chồng thì thầm, kêu người gọi Châu Kim Tỏa tới nhà nói chuyện, bọn họ cũng sợ tới nhà họ Lâm không phải sân nhà mình, mình nhát gan không lấy ra được khí thế.
Kêu Châu Kim Tỏa qua nói, vậy khí thế của mình vẫn còn.
Đợi Châu Kim Tỏa vào nhà ngồi xuống, uống hai hớp nước, hai vợ chồng ông một lời bà một lời nói ra khuyết điểm của anh ba Tiết.
Tuổi lớn, kết hôn lần hai, làm ăn buôn bán có hơi mất thể diện, mấy chuyện này đều bị Châu Kim Tỏa phủ nhận lần lượt.
Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi tính là lớn tuổi cái gì?
Nếu so với trước đây mười tám mười chín tuổi kết hôn sinh con thì còn đúng, nhưng bây giờ hai mươi sáu, hai mươi bảy nhiều hơn.
Kết hôn lần hai có tính là gì? Chưa có con cũng không liên lụy.
Làm ăn buôn bán nhỏ mất thể diện? Làm huyện trưởng ngược lại có thể diện đấy, vậy ông muốn làm là có thể làm được sao? Anh ba Tiết là hộ nông thôn cũng giống như nhà ông Lưu, buôn bán nhỏ là kiếm thêm ít tiền trợ cấp cho nhà dùng, nào có gì mất thể diện?
Sau đó mẹ Lưu lại ấp úng nói ra ba khuyết điểm khác của anh ba Tiết.
Châu Kim Tỏa nhíu mày: “Có tật xấu gì các người biết mà tôi không biết?”
Mẹ Lưu có hơi xấu hổ, giấu giấu diếm diếm, chỉ xuống bên dưới: “Thì… phương diện đó không ổn.”
Châu Kim Tỏa trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng lại được: “Không ổn? Cái gì không ổn? Tay chân lành lặn, có chỗ nào không ổn?”
Bà ấy thấy bộ dáng thẹn không chịu nổi đó của ông Lưu và mẹ Lưu, hai người đều che mặt, đột nhiên cũng hiểu ra, đây là nói anh ba Tiết không được sao?
Nếu như anh ba không được vậy bà Tiết chắc hẳn cũng biết chứ, bà ấy cũng hiểu nhân phẩm của nhà thông gia, không có khả năng con trai mình có bệnh còn tìm con gái nhà người ta được.