Chương 992: Sính lễ, tính sổ 2
Nhưng nhà mình cũng chỉ cần Lưu Diễm Lệ hiểu chuyện, biết sống, có thể giúp anh ba, còn về phần cha mẹ cô ta chỉ cần cô ta có chừng mực thì thật sự sẽ không có gì.
Sở dĩ người thân cực phẩm làm ầm ĩ, có đôi khi chẳng phải vì bản thân quá nhẫn nhịn hay sao?
Mình không nén giận, người thân cực phẩm cũng không dám tới trước mặt nữa.
Nhà mẹ đẻ của bà Tiết cũng có cực phẩm nên bà ta có kinh nghiệm rồi, cũng hiểu cho Lưu Diễm Lệ.
Nếu chuyện giữa Lưu Diễm Lệ và anh ba Tiết đã xác định, vậy tiếp sau đây cứ đợi đính hôn thôi.
Sự việc qua đi, ngày hôm sau Lưu Diễm Lệ mang đệm chăn tới học viện mỹ thuật ở ký túc xá, chính thức làm việc tại nhà ăn của học viện, chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho mọi người ở trường học.
Mà cha mẹ nhà họ Lưu lại sụp đổ rồi.
Bọn họ nghe tiếng máy bận tút tút trong điện thoại, trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Con gái tuyệt tình thật sao?
Đứa con gái mà mình nuôi từ bé đến lớn lại tuyệt tình như vậy sao? Cô ta thật sự có chủ kiến, sao trước đây lại không nhìn ra được?
Không được, không thể bỏ qua như thế được.
Hai người bọn họ chạy thẳng tới nhà họ Lâm tìm Châu Kim Tỏa, mời bà ta giúp đỡ.
Châu Kim Tỏa đang ở nhà ăn cơm, vì đợi điện thoại nên bà ta vẫn chưa ăn cơm tối.
Những người khác trong nhà người có việc làm việc, người học thì học, đặc biệt là cha Lâm còn đang đọc một quyển viết tay về phương diện nghề mộc.
Mẹ Lưu cầu xin Châu Kim Tỏa giúp.
Châu Kim Tỏa: “Tôi giúp được gì? Tôi cũng không biến ra được hai trăm đồng tiền.”
Ông Lưu cũng nổi khùng lên: “Chắc chắn có người xúi giục con gái tôi, tôi phải tới công xã, tới tỉnh thành tố cáo.”
Châu Kim Tỏa cười đáp: “Hay, vậy ông cũng phải nhanh lên đi, trước phải xin thư giới thiệu còn phải nói rõ tại sao xin thư giới thiệu. Ông lên tỉnh thành tố cáo nhưng ông biết tìm đơn vị nào không? Nha môn mở hướng nào ông còn chẳng biết đi nhỉ? Bây giờ con gái ông ở đâu ông có biết không?”
Mẹ Lưu: “Nó… nó đang làm người giúp việc ở nhà thủ trưởng, ở nhà con gái phòng cả nhà các bà.”
Châu Kim Tỏa: “Ôi, nhà thủ trưởng ở đại viện quân khu có cảnh vệ đứng gác ở cổng thẳng tắp, tay ôm cây súng, cứ hễ nhìn thấy kẻ nào lén lén lút lút là trực tiếp bắn cho một phát ngay!”
Mẹ Lưu và ông Lưu sợ run người.
Bọn họ ở nông thôn hoành hành, đày đọa con mình, nhưng lại không dám ngang ngược với người ngoài, đặc biệt là không dám vào thành vênh váo với người cầm súng.
Đừng nói là quân khu, cho dù là dân binh công xã và công an cũng có thể dọa bọn họ sợ vãi tè rồi.
Nhưng nếu như không tìm vậy con gái… thật sự không về nhà, tự mình lén lút gả cho người ta, thế này làm sao mà được?
Thời buổi này rất nhiều người kết hôn không có đăng ký, ở chung với nhau coi như vợ chồng cho nên cũng không cần dùng đến sổ hộ khẩu, cũng không thể lấy sổ hộ khẩu ra để cản trở việc đăng ký kết hôn được.
Đột nhiên bọn họ phát hiện ra con gái từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất nghe lời bất chợt trở nên rất xa lạ, bản thân không thể chi phối cô ta được nữa.
Ông Lưu không nhịn được mà oán trách mẹ Lưu: “Đều tại bà chiều nó!”
Mẹ Lưu: “Sao lại là tôi? Không phải nó lớn lên dưới mí mắt ông sao?”
Châu Kim Tỏa: “Hai người các người đừng cãi nhau ở nhà tôi, về nhà mà cãi.”
Bà ta trực tiếp tiễn khách.
Cha Lưu và mẹ Lưu rời khỏi nhà họ Lâm, càng nghĩ càng uất ức, vốn có thể đòi được hai trăm đồng tiền sính lễ nhưng bây giờ nhận điện thoại của con gái hóa ra chỉ được có mười lăm đồng!
Nếu như con gái không lên tiếng, hai mươi, thậm chí là hai mươi lăm đồng cố gắng cũng vẫn được.
Hai vợ chồng vừa hối hận vừa tức giận, oán trách lẫn nhau, kết quả chưa đợi về đến cổng nhà cả hai đã đánh nhau rồi.
Ông Lưu vả mẹ Lưu, mẹ Lưu cào mặt cào cổ ông Lưu, hai vợ chồng đánh nhau túi bụi, thẳng đến khi hàng xóm láng giềng và con trai con dâu nhà họ ra ngoài can ngăn.
Mẹ Lưu tức tối, có lòng muốn nói chú ba nhà mẹ chồng của con gái nhà Châu Kim Tỏa là một người đàn ông bất lực, không muốn bỏ nhiều sính lễ mà vẫn cưới được con gái lớn chưa chồng, nhưng nghĩ đến con gái nói lời tàn nhẫn là cô ta nhìn trúng anh ba Tiết trước, nhất định muốn gả cho anh ta, nếu như nói ra khỏi miệng, sau này người bị người ta chê cười cũng chỉ có nhà mình.