Chương 993: Sính lễ, tính sổ 3
Ôi… thật sự khiến bà ta sầu muốn chết mất, chỉ muốn thổ huyết chết cho xong!
Ông Lưu cũng vô cùng bức bối, đây đúng thật là tự kê đá đè lên chân mình, tự khiến mình vừa nghẹn tức vừa uất ức, còn không tìm được chỗ nói lý và trút giận.
Đứa con gái này chạy đến tỉnh thành rồi, hai người bọn họ với không tới, đánh không được, dùng khổ nhục kế cũng vô dụng, thật sự đầy một bụng tức tối lại chỉ có thể tự mình nín nhịn chịu đựng.
Ngược lại bọn họ có thể dẫn con trai vào thành tìm người nhưng phải xin được thư giới thiệu, phải tốn tiền bắt xe, vào thành còn phải tới đại viện quân khu… bọn họ càng nghĩ càng sợ, không dám đi nữa.
Bọn họ cũng không biết Lưu Diễm Lệ đã chuyển ra khỏi nhà Lâm Tô Diệp, Lâm Uyển Tinh cũng không nói với nhà mẹ đẻ, hiển nhiên mọi người đều không rõ.
Bọn họ nghĩ con gái có thể gọi điện, vậy chắc chắn sống ở nhà thủ trưởng không tồi, bằng không làm sao có thể tùy tiện gọi điện được?
Sở dĩ cô ta kiên cường như thế, nói không chừng là thủ trưởng chống lưng cho cô ta!
Nghĩ như vậy bọn họ lại càng sợ hơn!
Nhịn cục tức hết ba ngày, hai vợ chồng già cũng không nghĩ ra được cách gì hay.
Khóe miệng mẹ Lưu nổi ba cục mụn, ông Lưu cũng nhịn đến mức trên huyệt thái dương nổi một cục mụn to.
Bọn họ muốn làm ầm lên nhưng lại không tìm được đối tượng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Mẹ Lưu chủ động đi nói với Châu Kim Tỏa đồng ý chuyện kết hôn, kêu nhà họ Tiết tới trao sính lễ, thuận tiện bảo nhà họ Tiết chấp thuận lời con gái nói sẽ bỏ một nửa tiền sính lễ cho em trai.
Châu Kim Tỏa lại gọi điện cho Lâm Tô Diệp, nói anh ba Tiết về đây đưa sính lễ, coi như là đính hôn, sau đó bàn bạc thời gian kết hôn luôn.
Nếu như là nhà người khác hiển nhiên sẽ không thuận lợi như vậy, mười lăm đồng tiền sính lễ có thể gom nhưng phiếu vải cũng không gom được nhanh như thế.
Mỗi người một năm cũng chỉ được định mức mười lăm tấc vải, tuy rằng bây giờ thoải mái hơn một chút nhưng cũng không quá hai mươi tấc.
Sính lễ có thế nào cũng phải gom được ba mươi tấc đến bốn mươi tấc, nhà mình chắc chắn không đủ phải đi vay mượn khắp nơi.
Anh ba Tiết và Lưu Hạ Nham trộm mua bán cái này, Dương Thúy Hoa cũng có thể hỗ trợ, phiếu vải không thành vấn đề.
Ở chỗ Lâm Tô Diệp vẫn còn nữa.
Bây giờ bọn họ đang ở quân khu, không thiếu quân trang cũ, bà Tiết cũng có thể mặc quân trang cũ, đám trẻ cũng có thể mặc quần áo đã sửa lại, phiếu vải phát ra cũng có thể tiết kiệm một chút.
Mà Kim Hoán Phân sau khi học bổ túc cũng thành nhân viên kiểm tra chất lượng ở xưởng dệt, có thể lấy được không ít vải dệt thoi. Cô ta vô cùng thích Lâm Tô Diệp, quan hệ của hai người không tồi, cô ta biết Lâm Tô Diệp thích may quần áo, bình thường cũng hay mua vải đủ loại màu sắc cho cô.
Thêm nữa Lâm Tô Diệp còn quen hiệu trưởng Nghiêm và tổ đạo cụ đoàn kịch, xin vải đối với cô mà nói thật sự không thành vấn đề chút nào.
Nếu Lưu Diễm Lệ người ta hào phóng vậy nhà mình cũng không thể nhỏ mọn, ngoài trừ phiếu vải bốn mươi tấc ra, Lâm Tô Diệp còn mua một xấp vải chéo go màu tím, cho dù may áo choàng ngắn hay là quần đều rất đẹp, còn có hai chiếc chăn quốc dân mẫu đơn cá chép màu sắc rực rỡ, một xấp vải bố lót trong màu trắng, trực tiếp cho nhà mẹ đẻ bên gái khâu chăn.
Chăn vốn là bên nữ chuẩn bị nhưng Lâm Tô Diệp sợ nhà họ Lưu tiếc của, vậy để bên nam cho cũng được.
Cô cảm thấy nếu cha mẹ nhà họ Lưu đã đồng ý vậy cũng không dám giữ lại chăn kết hôn của con gái đâu, dù sao bọn họ cũng đã được chứng kiến sự lợi hại của Lưu Diễm Lệ rồi.
Trừ chút điểm tâm hoa quả ra, hải sản hoa quả khô, kẹo, đèn pin, phích nước… mấy vật dụng thường ngày cũng đều được chuẩn bị hết.
Cho dù là ở thời đại nào thì chi phí kết hôn cũng không nhỏ, sính lễ cho bên nữ chỉ thứ yếu, còn một bộ gia cụ và đồ đạc để sống qua ngày cũng không thể thiếu.
Ngoài ra Lâm Tô Diệp còn hứa cho một phiếu xe đạp, đến khi ấy kêu anh ba Tiết mua một chiếc xe đạp cho Lưu Diễm Lệ.
Bên Lâm Tô Diệp chuẩn bị một ít, cái nào có thì kêu anh ba Tiết mang đi tặng sính lễ, cái nào không có thì đợi lần sau cho, còn vài thứ kết hôn lại cho sau cũng được.
Chuẩn bị hết hai ngày, bà Tiết dẫn anh cả Tiết và anh ba Tiết về quê.
Bà ta kêu Đại Đệ ở lại quân khu nấu cơm cho Lâm Tô Diệp và ba đứa trẻ, giúp trông các em.
Đại Đệ rất vui lòng.