Chương 997: Sống yên phận hơn
Bản thân mình sống tốt sẽ càng ngày càng mềm lòng, cũng nhìn thoáng mọi chuyện hơn, càng bao dung cho người hơn một chút.
Tống Ái Hoa sống không tốt, trong lòng khó tránh khỏi không cam lòng, muốn anh ba cũng phải không tốt và không thoải mái như cô ả.
Tống Ái Hoa có lỗi nhưng bà Tiết cũng không muốn khiến cô ả không thể sống tiếp được, không muốn khiến cô ả đi đến bước đường cùng, chỉ cảnh cáo một chút là được.
Bà ta bảo Tống Ái Hoa: “Ái Hoa, thấy cô bây giờ sống tốt, trong lòng tôi cũng dễ chịu lắm, bác gái chỉ hy vọng hai người các cô đều được sống tốt. Cô nhìn cô xem, theo Nhất Đao thật sự được ăn ngon mặc đẹp, nuôi cô béo cả lên rồi, chẳng nhà ai có cuộc sống tốt như vậy đâu.”
Trương Nhất Đao vừa nghe lập tức nở nụ cười, cũng hơi đắc ý, cười đáp: “Bác gái, bản lĩnh khác chúng cháu không có chứ giết heo thì khá nhanh nhẹn đấy ạ. Lòng heo mà cháu làm không hề thối một tí nào luôn, lãnh đạo cũng thích ăn một miếng. Cháu đang rửa, lúc đi bác nhất định phải cầm vài cân về đấy.”
Bà Tiết cười đáp: “Cậu cũng là người có năng lực, cuộc sống sẽ rất phát đạt.”
Nhìn hai vợ chồng này béo thật, bà ta cũng chưa từng thấy người nào béo như vậy!
Bà ta ra hiệu cho con trai cả nhà họ Lưu đặt túi kẹo hỷ to xuống, cười bảo: “Thằng ba nhà chúng tôi cũng đính hôn rồi, sau này thành gia lập thất từ từ trải qua cuộc sống.”
Hốc mắt của Tống Ái Hoa đỏ hoe.
Trương Nhất Đao cười đáp: “Vậy chúc mừng bác gái nhé.”
Anh ta bảo Tống Ái Hoa: “Cô ngồi nói chuyện với bác gái đi, tôi vào đựng ít lòng heo cho bác gái mang về.”
Thịt heo thì phải bán nhưng mấy thứ như lòng heo này ngoại trừ chia cho vài lãnh đạo ra, phần còn lại đều là của anh ta, hơn nữa lãnh đạo cũng sẽ không ngày nào cũng ăn lòng heo, anh ta còn có thể cầm đi tự mình bán.
Trương Nhất Đao đi rồi, vẻ mặt của bà Tiết sầm xuống, trừng mắt nhìn Tống Ái Hoa: “Sau này đừng tới tìm thằng ba nữa, càng đừng nói chuyện về nó, bằng không tôi sẽ không nể mặt đâu.”
Tống Ái Hoa biết bà Tiết giữ thể diện cho mình, cả người được giải thoát giống như vừa quành một vòng ở Quỷ Môn Quan về, cô ả quỳ phịch một tiếng xuống đất: “Cảm ơn… bác, sau này cháu sẽ sửa đổi, sống yên phận hơn.”
Nếu như hôm nay bà Tiết làm ầm lên, nhà họ Lưu cũng làm ầm lên, Trương Nhất Đao biết cô ả còn nhớ thương người đàn ông khác không đánh chết cô ả thì cũng sẽ đánh cô ả một trận rồi tống về nhà mẹ đẻ.
Công việc này của anh ta và phần lương thực cho gia đình, có biết bao nhiêu cô gái bằng lòng đi theo anh ta.
Nếu thật sự rời khỏi Trương Nhất Đao, Tống Ái Hoa cũng không bằng lòng.
Bà Tiết: “Đứng dậy đi, sau này sống yên phận một chút.”
Tống Ái Hoa đứng dậy lau nước mắt, cô ả thật sự không thể nhớ anh ba nữa rồi.
Anh ba người ta sắp lấy người phụ nữ khác.
Lúc đầu cô ả vì không phải làm việc mà vẫn có thể ăn được thịt heo mới rời bỏ anh ta đi theo Trương Nhất Đao.
Bây giờ nếu như cho cô ả một cơ hội nữa, cô ả bằng lòng thay đổi, bằng lòng làm việc, chỉ cần có thể trở về bên cạnh anh ta thôi.
Đáng tiếc, cũng không còn cơ hội nào nữa.
Giọng nói của bà Tiết còn vang vọng bên tai: “Con người phải biết tích phúc, tôi thấy Trương Nhất Đao là một người đàn ông tốt, không cần cô làm việc gì cả, còn nuôi cô béo tốt như vậy, đây cũng là cuộc sống mà cô mong muốn lúc đầu, phải biết đủ chứ.”
Tống Ái Hoa không khỏi rùng mình một cái.
Đúng vậy, cô ta sợ mệt, không muốn làm việc, bây giờ không cần làm việc vẫn có thể ăn no còn có thể ăn thịt, cô phải biết đủ thôi!
Trương Nhất Đao chạy bước nhỏ ra khỏi cửa, dùng giỏ đan bằng mây đựng đầy dạ dày heo đã được rửa sạch sẽ, còn có hai cái giò heo sau và mấy khúc sườn, một cân rưỡi thịt nữa.
Anh ta phụ trách bán thịt, khoản này vẫn có thể dàn xếp được.
Bà Tiết hiển nhiên không chịu nhận, Trương Nhất Đao lại gấp, nhất quyết ép bà ấy phải nhận.
Bà Tiết nói trả tiền mua, nhất định phải trả tiền, bà ta cũng không thể chiếm lời của người ta được.
Bà ta không có phiếu thịt của công xã Hồng Kỳ nên trả nhiều tiền hơn một chút, sau đó mang thịt và lòng heo về.
Nhìn xe ngựa đi xa, Tống Ái Hoa lau nước mắt.
Trương Nhất Đao liếc mắt nhìn cô ta, giọng nói ồm ồm bảo: “Nhà chồng trước của cô là người tốt, cô không có phúc lớn như thế, theo phải một người như tôi.”
Tống Ái Hoa nghĩ đến lời của bà Tiết mới đáp: “Người như chúng ta cũng không kém mà, cũng có phúc của riêng mình, nhà người khác cũng không thể ăn thịt như chúng ta được.”