Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 998 - Chương 998. Mẹ Nghĩ Mình Lợi Hại Lắm Sao?

Chương 998. Mẹ nghĩ mình lợi hại lắm sao? Chương 998. Mẹ nghĩ mình lợi hại lắm sao?

Chương 998: Mẹ nghĩ mình lợi hại lắm sao?

Trương Nhất Đao nhìn cô ả với vẻ ngạc nhiên, vẫn luôn cảm thấy cô ả ngoại trừ ăn và lén lười ra thì không có lòng gì cả, nhưng bây giờ hình như lại có rồi.

Anh ta bảo: “Làm việc đi.”

Tống Ái Hoa: “Em giúp anh.”

Tưởng Nhất Đao: “Không cần, cô đi nấu cơm cho mấy đứa nhỏ là được.”

Đám người bà Tiết chạy xe ngựa về thằng Tiết Gia Đồn, tiếp đón gia đình ông Lưu ăn cơm, sau đó ai về nhà nấy.

Bà Tiết cũng phải về tỉnh, kêu anh ba Tiết tiễn bà ta.

Trên đường về nhà mẹ Lưu và ông Lưu còn thì thầm.

Mẹ Lưu: “Ông nói xem bà thông gia đúng là hiền lành quá, nếu là tôi đảm bảo sẽ túm Tống Ái Hoa chửi cho một trận, để hai vợ chồng bọn họ đánh nhau, còn phải đền ít tiền cho chúng ta nữa.”

Bà ta cảm thấy bà Tiết tốt tính, có hơi mềm lòng, phỏng chừng là người dễ bắt nạt, sau này liệu có phải nhà chúng ta cũng có thể vớt được lợi ích không?

Không đợi ông Lưu nói, con trai cả nhà họ Lưu đã lên tiếng: “Mẹ, mẹ có thể so được với bác gái người ta sao? Mẹ nghĩ cái gì vậy?”

Người ta thế nào, mẹ thế nào, mẹ nghĩ mình lợi hại lắm sao?

Người này chỉ khó hiểu, rõ ràng không bằng được người ta nhưng lại thích thông qua hành động khiêm tốn của người ta để nâng cao bản thân, có được cảm giác ưu việt.

Bản mặt già của mẹ Lưu đỏ lên: “Mẹ cũng không nói gì cả, ý của mẹ là bà thông gia hiền lành.”

Anh cả Lưu: “Bác gái thông gia tốt tính, đây là nhờ phúc khí của em gái con tốt, chỉ riêng chuyện cha mẹ cứ nhất định đòi người ta hai trăm đồng tiền, chỉ cần người ta hơi nóng tính một chút còn có thể làm thông gia với mẹ được sao? Có thông gia như vậy sau này cha mẹ nói chuyện và làm việc cũng phải chú ý hơn đi.”

Bình thường anh ta và vợ cũng khuyên hai vợ chồng già, nhưng hai vợ chồng già toàn nói: “Muối tao ăn còn nhiều hơn bột mày từng ăn, còn không bằng mày sao?”

Bây giờ làm thông gia với nhà họ Tiết, còn cùng một thôn với nhà họ Lâm, nói chuyện và làm việc còn không tử tế sẽ bị người coi thường.

Anh cả Lưu cảm thấy đây là chuyện tốt.

Anh ta nghĩ Diễm Lệ còn có thể vào thành phố tìm một công việc tạm thời, một người đàn ông như anh ta còn không tìm được sao?

Đợi có cơ hội, anh ta cũng phải đi xem sao mới được.

Mà bà Tiết và anh ba Tiết về đến thành phố, buổi chiều về nhà gặp Lâm Tô Diệp nói lại mọi chuyện một chút.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Mẹ rộng lượng thật.”

Bà Tiết: “Sẽ không bị người chê cười thích làm người tốt đi?”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Mẹ muốn làm gì thì cứ làm cái đó, sợ người khác làm gì?”

Bà Tiết: “Tôi cảm thấy cho dù Tống Ái Hoa có thế nào thì cũng từng ở với nhà mình một thời gian, giữ lại chút thể diện cho cô ta để cô ta sống yên phận hơn là được.”

Lâm Tô Diệp: “Nên thế ạ.”

Tống Ái Hoa vu oan cho Tiểu Lĩnh, mình không tha thứ cho cô ả, nhưng cô ả bịa đặt về anh ba, anh ba nể tình từng làm vợ chồng một hồi không tính toán nên cũng bỏ qua.

Bà Tiết thấy Lâm Tô Diệp ủng hộ mình, trong lòng cũng rất vui vẻ, bà ta thấy Đại Đệ làm việc trong bếp, lại có hơi lúng túng không biết nên kêu cô bé theo chú ba về hay là tiếp tục ở lại đây.

Bà ta thấy Lâm Tô Diệp cũng rất hài lòng về Đại Đệ, chắc hẳn ở chung cũng không tồi đi?

Đại Đệ nấu cơm xong, thấy Lâm Tô Diệp và bà Tiết đang nói chuyện vui vẻ, cuối cùng cũng lấy dũng khí bảo: “Thím hai, cháu… cháu cũng muốn đi làm việc thời vụ, bọn họ còn cần người không ạ?”

Mấy ngày nay mỗi lần Lâm Tô Diệp thấy cô bé muốn nói lại thôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô bé không nói ra khỏi miệng mình cũng không chủ động lên tiếng, bây giờ thấy Đại Đệ cuối cùng cũng nói thành lời, cô cười: “Cần, chỉ cần cháu có thể chịu khổ được thì người ta cần hết.”

Gương mặt xinh xắn của Đại Đệ hơi đỏ lên, đôi mắt sáng ngời: “Cháu làm được ạ.”

Lâm Tô Diệp cũng dẫn Đại Đệ tới gặp mặt Lý Quế Trân, dựa theo quy định tới nhà ăn thử việc.

Tuy rằng sức của Đại Đệ không lớn bằng Lưu Diễm Lệ, làm việc cũng không nhanh nhẹn bằng nhưng tài nấu nướng của cô bé không tệ, xào thức ăn màu sắc và vị đều có cả, rất được Lý Quế Trân khen ngợi.

Cô ta lập tức vỗ bàn: “Đại Đệ nấu cơm tập thể đúng là nhân tài không được trọng dụng, sau này chuyên phụ trách các món xào đi.”

Lãnh đạo trường học ăn cơm ở trường học trên cơ bản đều ăn món riêng cao cấp, rất ít khi ăn thức ăn của các sinh viên, giáo viên hoặc sinh viên có kinh tế dư dả cũng sẽ ăn món xào.

Bình Luận (0)
Comment