Chương 999: Chị chồng cả, dụ dỗ 1
Lý Quế Trân kéo Lâm Tô Diệp qua một bên, lén bảo: “Tô Diệp, cháu gái em có tên chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Tiết Chiêu Đệ.”
Lý Quế Trân cười: “Tuy người tên Chiêu Đệ và Lai Đệ không ít, nhưng ở đại học vẫn nên đặt một cái tên chính thống hơn.”
Ngược lại Lâm Tô Diệp không thấy sao cả, cô cảm thấy một người có tên gì cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là quan điểm và hành vi của cô ta.
Trước đây trong đầu Tôn Triển Anh chỉ toàn nghĩ đến sinh con trai, lúc này từ bỏ ý định chỉ chuyên tâm kiếm tiền, vậy Đại Đệ và Nhị Đệ cũng chỉ là tên gọi thôi.
Chẳng qua sửa rồi cũng tốt cho Đại Đệ hơn.
Buổi tối sau khi về nhà, Lâm Tô Diệp mở cuộc họp gia đình, kêu mọi người giúp Đại Đệ nghĩ một cái tên.
Bà Tiết: “Đại Đệ sinh tháp chạp, vậy gọi là Tiết Lạp Nguyệt đi.”
Tiểu Lĩnh bật cười ha ha, bảo: “Tháng chạp đổ tuyết? Cháu thấy vẫn nên gọi là Tiết Thắng Nam hay hơn, chị cả cháu còn lợi hại hơn cả bé trai!”
Lâm Tô Diệp:”Đừng cả ngày phân cao thấp với con trai.”
Lưu Phụng Mai có đứa con gái tên là Vương Á Nam thật ra ý nghĩa chính là kém con trai.
Toa Toa: “Chị cả, chị muốn tên gì thì tên như thế đi.”
Đại Đệ nở nụ cười: “Chị cũng không có văn hóa, không biết chữ, không biết cái nào mới hay nữa. Hay là… Đại Quân giúp chị chọn một cái nhé.”
Đại Quân: “Vẫn nên gọi điện hỏi chú út xem sao đi ạ.”
Đại Đệ cười bảo: “Chị cũng không phải nhân vật quan trọng gì, không cần làm phiền học giả đại học như chú út, em đặt cho chị là vừa hay rồi.”
Bà Tiết đồng ý, ở trong mắt bà ta, cháu trai lớn chỗ nào cũng tốt hết, cũng là học giả đại học.
Đại Quân chỉ đáp: “Vậy đặt cho chị cả một cái tên thật dễ nhớ.”
Cậu bé hơi im lặng, tên của chị cả phải dễ viết dễ nhớ, cô bé sinh vào tháng mười một, tính cách dịu dàng, dung mạo thanh tú xinh xắn, ừm… cậu bé bảo: “Hay là tên Tiết Mạn Đông nhé.”
Cậu bé giải thích cho mọi người hiểu: “Mạn có nghĩa là dịu dàng, nữ giới dùng chữ này khá nhiều.”
Bà Tiết vỗ tay bôm bốp: “Cháu trai thật quá biết đặt tên, sau này Đại Đệ cứ gọi bằng tên này đi.”
Tiểu Lĩnh lập tức nổi hứng: “Chị cả, vậy chị có biết viết không ạ?”
Đại Đệ lắc đầu, ngại ngùng đáp: “Chị biết viết chưa được mấy chữ.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy cũng dễ xử thôi, sau này chị theo em học, ngày nào em cũng dạy chị hết.”
Lâm Tô Diệp: “Mỗi ngày con đều đi đá bóng về muộn như vậy, còn phải làm bài tập, thời gian đâu mà dạy? Dạy trong mơ à?”
Tiểu Lĩnh: “Cô Lâm, mẹ nhìn mẹ gấp chưa kìa, không phải con vẫn chưa nói xong sao? Con là chủ nhiệm lớp, Toa Toa là lớp trưởng, bà nội là đại diện môn. Con không ở nhà thì lớp trưởng làm thay, lớp trưởng ra ngoài hát hò nhảy múa thì đại diện môn vào dạy thay.” Cậu bé cười với Lâm Tô Diệp, bảo: “Mẹ, hay là cũng sắp xếp một chức vụ cho mẹ nhé?”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn cậu bé với vẻ khinh thường: “Không cho phép gọi mẹ là cô Lâm!”
Đó là cách xưng hô chuyên dùng của Lâm Uyển Tinh, đừng hòng ai giành được.
Tiểu Lĩnh nghe Lưu Diễm Lệ gọi Lâm Uyển Tinh là cô Lâm, cảm thấy cách gọi này khá mới mẻ, khá cao cấp nên mới bắt chước.
Đại Đệ cũng là người có tính cách mềm mỏng, chỉ cần cảm thấy người ta nói đúng, là tốt cho mình thì cô bé nghe thôi.
Bà Tiết lập tức tìm toàn bộ vở phiên âm, vở nhận chữ… mà Đại Quân và Tiểu Lĩnh chuẩn bị cho mình ra xếp chồng lên bàn: “Cho cháu học, đừng ném lung tung, sau này bà còn phải dạy chắt trai nữa.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, chắt trai phải đợi đến ngày tháng năm nào, cứ dạy nhà con nhà cô út cháu trước đi ạ, rồi lại dạy nhà chú ba cháu, dạy xong bà cũng thành bà Tiết giáo sư rồi!”
Bà Tiết cười rất đắc ý, vội vàng đeo cặp kính lão lên: “Trông có giống không?”
Toa Toa chạy bịch bịch đi lấy keo định hình trong nhà ra, đây là keo tổ kịch dùng làm kiểu tóc còn thừa lại một ít, cô bé cảm thấy thú vị nên người ta cho cô bé.
Cô bé lập tức bò lên ghế, bám vào vai bà Tiết chải tóc bà ta ra sau: “Bà nội, bà đừng nhúc nhích, để cháu tạo kiểu cho bà, hóa trang một chút, đảm bảo bà sẽ biến thành giáo sư ngay.”
Tiểu Lĩnh nhìn cô bé, lập tức thêm một câu: “Giống nữ đặc vụ trong phim thì có! Người đứng đắn ai lại trang điểm thành thế kia!”
Lâm Tô Diệp kêu bọn họ ngừng ngay, đừng diễn vớ vẩn nữa, cô cầm bút dạy Đại Đệ nhận biết ba chữ Tiết Mạn Đông, lại nói với cô bé học phiên âm và chữ cứng nhanh thế nào.