Chương 101: Gia Phong (4)
Chương 101: Gia Phong (4)Chương 101: Gia Phong (4)
Mặt Triệu Đông Hà nóng rực lên, nếu không phải do buổi tối nhìn không thấy, anh ta thật sự không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt anh trai.
"Anh yên tâm, em sẽ dạy bảo vợ mình thật tốt."
Triệu Đông Lâm ừ một tiếng, nhớ đến chuyện gì đó lại nói: "Còn một chuyện nữa, bảo em dâu từ nay về sau đừng nói tinh tinh với mấy đứa nhỏ nữa, anh đã cưới Giai Tuệ vào cửa, từ bây giờ cô ấy sẽ là mẹ của Hắc Đản và Anh Bảo, còn về phần Uông Mai, từ nay về sau hãy quên đi, đừng nhắc đến nữa."
Triệu Đông Hà không biết là còn có chuyện này, sự bất mãn đối với Trịnh Nguyệt Phân đã đạt tới đỉnh điểm.
"Vâng ạ, em biết rồi, em sẽ nói những chuyện này với vợ em, nếu cô ấy không nghe, vậy thì cũng không thể trách em."
Triệu Đông Hà vẫn là một người rất chính trực, trước kia cho rằng vợ mình chỉ có chút tật xấu nhỏ thôi, nhưng lần này, mặc kệ là cãi nhau với mẹ, hay ở sau lưng lén dạy Hắc Đản không nên thân cận với chị dâu, đây đã không còn là tật xấu nhỏ nữa rồi, đã tăng lên đến trình độ giáo dưỡng rồi.
Trịnh Nguyệt Phân từ xa nhìn thấy Triệu Đông Hà đi theo Triệu Đông Lâm đến bờ hồ, cô ta bĩu môi, đẩy cửa bước vào trong nhà.
Lúc này cũng đã rất muộn, hơn tám giờ rồi, Triệu Mỹ Hương ăn cơm tối rửa bát đĩa xong liên dẫn Anh Bảo về phòng ngủ. Trương Xảo Nhi vốn đang nằm, sau khi cùng con trai nói chút chuyện tâm trạng liền tốt lên không ít, còn nói chuyện với chồng là Triệu Mãn Trụ, hai đứa cháu trai ở trong phòng bọn họ đùa giỡn cả buổi.
Trịnh Nguyệt Phân vê nhà mẹ đẻ cũng không bế Thạch Đầu theo, cả buổi chiều Triệu Mãn Trụ liên phải trông nom đứa nhỏ.
Nói đến cô con dâu thứ hai này, Trương Xảo Nhi có chút không hài lòng, người lớn cãi nhau thì cãi nhau, tại sao lại để trẻ con một mình không mang theo, một mình chạy về nhà mẹ đẻ, nào có ai làm mẹ như vậy!
Nếu so sánh như vậy, thì Giai Tuệ lúc nào cũng dẫn theo Hắc Đản và Anh Bảo, cho thấy cô là một người vô cùng tốt bụng, độ lượng.
Nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, Trương Xảo Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Trịnh Nguyệt Phân đã trở về.
"Hừm, thằng hai này, không biết tại sao lúc trước lại tìm được cô."
Triệu Mãn Trụ hút tẩu không nói gì hết, từ khi còn trẻ ông ấy đã biết, lúc vợ nói chuyện vĩnh viên không được nói gì hết, ông ấy không biết nói chuyện, nói gì cũng không nói được bằng vợ, nói đi nói lại cuối cùng vẫn là bị vợ vặn lại, vì thế dứt khoát hình thành thói quen không nói lời nào, lúc nào muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì bịt tai lại. Cứ như vậy, quả thật đã tránh cãi nhau tranh chấp không ít lần.
Hai đứa con trai kết hôn, ông ấy cũng đem không ít kinh nghiệm hôn nhân nhiều năm của mình nói cho bọn chúng nghe, muốn có những ngày tháng an nhàn, thanh tịnh, thì không nên tranh cãi với phụ nữ, chuyện nhỏ thì nghe vợ, chuyện lớn thì cùng vợ bàn bạc. Nhưng trước mắt thì thấy, những kinh nghiệm này có vẻ mất hiệu lực rồi, cuộc sống trải qua như thế nào, thì phải xem lấy được người vợ như thế nào nữa.
Sau khi hai anh em nói chuyện ở bờ hồ xong, Triệu Đông Hà muốn yên tĩnh một mình, bảo Triệu Đông Lâm vào sân trước đi, anh ta sẽ về sau.
Đổng Giai Tuệ vừa mới tắm xong, đang cắt một miếng vải hoa để chuẩn bị may áo khoác cho Mỹ Hương mặc.
"Khi nào thì anh lên thị trấn? Lần sau đi thì giúp em mang mấy thước vải đẹp về, sắp sang năm mới rồi, em muốn may cho ba mẹ mỗi người một bộ, nếu có bông thì càng tốt cầm về giúp em, sẽ có lúc dùng đến."
Quần áo của hai đứa trẻ cô đã xem qua, quần áo mùa đông không nhiều lắm, khẳng định là không đủ mặc, đặc biệt là Anh Bảo, mới sinh vào mùa đông năm ngoái, chỉ mới một năm mà từ đứa trẻ sơ sinh đã lớn nhanh như vậy, quần áo nhất định đã chật, phải chuẩn bị lại hết.
Chị cả cầm ít quần áo còn sót lại của Nhị Bàn về, Trương Xảo Nhi cũng tìm được vài bộ từ người quen cho. Đừng nói đến đầu năm nay, trẻ con phải mặc quần áo của người lớn, một bộ tử tế cũng khó mà tìm được, để bọn nhỏ mặc thành cái bánh trưng tròn ú ụ. Hơn thế nữa quần áo còn rách rưới, vá đủ chỗ, quần áo như thế cũng không dám đưa cho người khác.
Mùa đông khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo, giặt một cái áo bông đến hai ngày cũng không khô đươc. Nếu như hôm nào trời vừa mưa vừa có tuyết rơi thì khỏi phải nói, chưa kể đến mấy đứa nhỏ còn tè ra quần, rất là phiền.
Người nông dân thường phơi quần áo ướt lên trên bếp lửa, như vậy quần áo sẽ khô rất nhanh, tuy nhiên quần áo sau khi khô rất cứng và thô ráp, mặc trên người không thoải mái.
Dù sao trong nhà cũng có điều kiện không thiếu chút tiền mua vải, mua bông, mua quần áo đó, chờ lúa mì trồng xong, thì lúc đấy sẽ là thời gian rảnh rỗi nhất của người nông dân trong năm, Đổng Giai Tuệ dự định nhân lúc đó sẽ mua quần áo mùa đông cho mọi người trong nhà, đặc biệt là Hắc Đản và Anh Bảo và mua thêm vài cái chăn nhỏ v. v.
Đối với sự sắp xếp của vợ Triệu Đông Lâm không có bất kì ý kiến gì, nhưng anh vẫn có chút lòng riêng, muốn được cùng vợ đi mua đồ.
"Anh đi cũng không biết chọn như thế nào, nếu mua về không thích hợp, không đúng ý em thì sao, tốt nhất là em đi cùng với anh, hai chúng ta cùng chọn."