Chương 102: Nói Xin Lỗi (1)
Chương 102: Nói Xin Lỗi (1)Chương 102: Nói Xin Lỗi (1)
Đổng Giai Tuệ nghĩ lại cũng thấy đúng, hầu như tất cả nam giới đối với vấn đề vải vóc thêu thùa máy vá gì đó đều không hiểu, nếu để anh đi một mình, nhỡ đâu mua phải cái nào không thích hợp lại không đem đổi được, chi bằng tự mình đi chọn còn tốt hơn.
"Vậy khi nào anh lên thị trấn thì dẫn em theo."
"Được." Triệu Đông Lâm vui vẻ đồng ý, nhìn người vợ xinh đẹp ngoan hiền, yên tĩnh cúi đầu nghiêm túc vẽ hoa văn trên vải dưới ánh đèn dầu hỏa, hình ảnh đó thật đẹp, thật giống như bài thơ kia viết: "Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu/ Tượng nhất đoá thủy liên hoa bất tinh lương phóng đích kiều tu"( Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng/ Tựa đóa sen e ấp chao ngang trước làn gió mát). Lúc này Giai Tuệ trong mắt anh tựa như một đóa sen xinh đẹp nở rộ thơm ngát, khơi gợi niềm hạnh phúc và sự rung động trong lòng anh.
"Đã muộn lắm rồi, đừng làm nữa, tối như thế làm hỏng mắt đó không đáng đâu.'
Đổng Giai Tuệ vạch xong chỗ cuối cùng, cất gọn đồ đạc, rửa tay rồi lên giường, vừa ngồi xuống giường đã bị Triệu Đông Lâm ôm trầm vào trong ngực.
"Vừa nãy lúc ở trong phòng mẹ, tại sao em hỏi mà anh lại không trả lời, anh đã nói gì với nẹ mà mẹ đột nhiên thay đổi thái độ đối xử với em tốt như vậy."
"Mẹ không phải lúc nào cũng đối xử tốt với em sao?"
"Em biết em nói như thế là không đúng, mẹ lúc trước đối xử với với em cũng rất tốt, nhưng hôm nay đặc biệt tốt, tốt hơn trước rất nhiều, mới có hai mươi phút thôi mà thay đổi quá nhanh, em không kịp thích ứng."
Triệu Đông Lâm cười nói: 'Không có gì đâu, anh chỉ nói với mẹ chút chuyện nhỏ thôi." Đổng Giai Tuệ nghi ngờ nhìn anh, chuyện gì mà có thể làm cho mẹ chồng cao hứng như vậy. Nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường đầy ẩn ý của anh, cô đột nhiên bừng tỉnh nói: "Anh, anh sẽ không phải là đem mọi chuyện kể hết cho mẹ nghe rồi đó chứ?"
Triệu Đông Lâm gật đầu: "Nói rồi, có chuyện gì sao?"
Đổng Giai Tuệ vươn nắm đấm nhỏ đấm vào ngực Triệu Đông Lâm, tức giận nói: "Sao anh lại kể chuyện đó cho mẹ, xấu hổ chết đi được."
Triệu Đông Lâm cầm tay cô, chồm người dậy đặt cô dưới thân, thanh âm khàn khàn đầy trầm tính: "Có gì mà phải xấu hổ chứ, mẹ đã tầm tuổi này rồi, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua đâu."
Nói xong liền áp môi xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở đứt quãng của Đổng Giai Tuệ và tiếng thở dốc đầy nam tính của Triệu Đông Lâm. ...
Triệu Đông Hà ngồi hóng gió bên bờ hồ hơn hai mươi phút, sau khi trở vê phòng thấy Trịnh Nguyệt Phân đã nằm trên giường.
"Thạch Đầu đâu rồi?"
Không nhìn thấy con trai, Triệu Đông Hà liền hỏi một câu.
"Ở phòng ba mẹ chơi cả ngày, chắc giờ ngủ luôn ở đó rồi."
Nếu như thường ngày, cô ta sẽ đến phòng ba mẹ đón con trai về, nhưng hôm nay náo loạn với mẹ chồng như vậy, nên ngại không muốn qua đó nhìn mặt mẹ chồng.
Nghe cô ta nói như vậy, Triệu Đông Hà cũng không nói gì, khoanh chân ngồi xuống mép giường, chống cánh tay quay đầu hỏi Trịnh Nguyệt Phân: "Trước khi chị dâu mới vào cửa, có phải em đã nói linh tinh gì đó với Hắc Đản không, nói nếu nhận mẹ mới thì Uông Mai sẽ không trở về nữa đúng không?"
Trịnh Nguyệt Phân trong lòng căng thẳng, cô ta không nghĩ tới là Triệu Đông Hà lại đột nhiên hỏi chuyện này, đối với sự hiểu biết của cô ta về chồng mình, anh ta ghét nhất là những người lắm mồm, cô ta chắc chắn rằng hiện giờ Triệu Đông Hà khẳng định đang rất tức giận.
"Không có, anh nghe ai nói vậy, sao em có thể làm ra loại chuyện thất đức đó được?"
Triệu Đông Hà thấy cô ta không thừa nhận, hừ lạnh một tiếng.
"Em không thừa nhận cũng không sao, Trịnh Nguyệt Phân, anh nhắc nhở em lần cuối cùng, thu hồi ngay những tâm tư nhỏ bé vụn vặt đó của em đi, nếu muốn có cuộc sống tốt, thì đừng cố gắng lấy những thứ không phải của mình. Nếu em cảm thấy cuộc sống này quá tốt không muốn sống an nhàn như vậy có thể nói với anh, anh sẽ thành toàn cho em. Ngày mai nhớ phải đi nhận lỗi với mẹ, còn có cả chị dâu nữa, đừng khiêu khích chị ấy tức giận, với lại nhớ tránh xa Hắc Đản và Anh Bảo ra, càng xa càng tốt."
Trịnh Nguyệt Phân vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta biết mình cãi nhau với mẹ chồng là không đúng, nhưng Triệu Đông Hà nói như vậy là có ý gì, với lại nói chuyện không thể nhẹ nhàng một chút sao, tại sao phải nặng lời với cô ta như vậy?
Cái gì mà "đừng khiêu khích”: "cách xa một chút", làm như bản thân cô ta có bệnh truyền nhiễm gì đó vậy, cô ta có gì mà không thể chịu được?
Chủ yếu nhất chính là, sau khi kết hôn mấy năm nay Triệu Đông Hà vẫn luôn nhường nhịn cô ta, trước đây một số chuyện nhỏ vụn vặt cũng chưa bao giờ so đo, nói chuyện cứng rắn như vậy cũng là lần đầu tiên.