[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Nói Xin Lỗi (2)

Chương 103: Nói Xin Lỗi (2) Chương 103: Nói Xin Lỗi (2)Chương 103: Nói Xin Lỗi (2)

"Anh nói vậy là có ý gì, cái gì là thành toàn cho em, anh nghĩ như thế nào là thành toàn, giống như anh trai của anh, muốn ly hôn rồi lấy một người khác tâm đầu ý hợp chứ gì?"

Cô ta dường như đã quên, Triệu Đông Lâm ly hôn không phải do chính anh chủ động đề ra, mà do Uông Mai muốn quay lại thành phố nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nếu không phải Uông Mai một mực muốn ly hôn, làm đủ mọi cách thì Triệu Đông Lâm đã không ly hôn với cô ấy, có lẽ anh đã được thăng chức lên làm tiểu đoàn trưởng trong quân đội, cuộc sống của Triệu gia vẫn sẽ giống như trước đây, sẽ không có chuyện Triệu Đông Lâm phải xuất ngũ, cũng không có chuyện sau này cùng Đổng Giai Tuệ kết hôn.

Triệu Đông Hà quay đầu lại nhìn Trịnh Nguyệt Phân một cái, lúc này mà cô ta còn càn quấy làm càn làm bậy, quả thực không biết cái gì gọi là hối cải.

"Em muốn hơn nửa đêm rồi đánh thức cả nhà anh dậy à, được để anh giúp em, nhưng anh nhắc để em biết, những chuyện mà hôm nay em làm ra, náo loạn đến mức đấy thì người xấu mặt là ai?"

Ngực Trịnh Nguyệt Phân phập phồng thở hổn hển, trong lòng không khỏi có chút xao động, nhưng cô ta biết Triệu Đông Hà nói thật. Nếu đã náo loạn như thế, đừng nói là mẹ chồng, ngay cả Triệu Đông Hà cũng không chịu được mình.

Cô ta xoay người nằm xuống, ôm chăn nhắm mắt ngủ, thấy cô ta như thế, nhiều năm như vậy mà không hề có chút tiến bộ nào, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, cũng cởi áo khoác nằm xuống một bên giường còn lại.

Ngày hôm sau gà vừa mới gáy thì Đổng Giai Tuệ đã tỉnh giấc, cánh tay Triệu Đông Lâm vẫn còn quấn ở bên hông cô, toàn thân đau nhức nhắc nhở cô đêm qua là một đêm điên cuồng cỡ nào, người nào đó giống như một con báo hoang trong rừng rậm, bắt được con mồi liền liều mạng cắn xé, mà đó chính là cô, chính là con mồi đáng thương không thể phản kháng được chỉ có thể để mặc cho người ta cắn xé.

Thắt lưng thì mỏi, chân thì đau, đứng cũng không vững, trời lạnh vậy mà còn phải dậy sớm nấu cơm, Đổng Giai Tuệ cảm thấy bản thân cực kỳ khổ, quả thực khóc không ra nước mắt.

"Đừng dậy, ngủ thêm chút nữa đi."

Đang lúc cô định nắm lấy cánh tay anh muốn hất ra, Triệu Đông Lâm lại trở tay nắm lấy tay cô, kéo cô ôm vào lòng, vòng tay anh rộng rãi ấm áp, bàn tay còn cách một lớp quần áo vuốt ve lưng cô.

Đổng Giai Tuệ trong lòng thấy rất thoải mái chỉ muốn tiếp tục nằm đây, nhưng da mặt cô mỏng, vì nếu như cứ nằm đây mãi thì sẽ dậy trễ và không kịp làm đồ ăn sáng cho mọi người, mà nếu cô dậy muộn, thì mọi người sẽ biết vì chuyện gì. Dù sao cũng là người lớn cả rồi, ai mà không hiểu cái chuyện quanh co vòng vo khó nói này chứ, vậy thì thật sự là quá xấu hổ rồi.

"Không được, em còn phải dậy nấu đồ ăn sáng."

Chính cô đã nói là sẽ tự mình nấu cơm, hơn nữa mấy ngày nay đồ ăn sáng đều do cô nấu.

Triệu Đông Lâm hôn lên mặt cô một cái, bàn tay to giúp cô ấn huyệt ở thắt lưng và eo bị đau nhức, vừa ấn vừa nói: "Vậy em nhắm mắt lại, ngủ thêm năm phút nữa anh sẽ gọi em dậy."

Đổng Giai Tuệ rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn thoải mái này, liền nghe lời mà nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nhưng vừa nhắm mắt tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô giật mình vội vàng lấy đồng hồ đeo tay dưới gối ra nhìn, sáu giờ hai mươi phút rồi!

Trời ạ, bình thường năm giờ hơn cô đã dậy rồi, hôm nay dậy trễ một tiếng đồng hồ lận. Vội vội vàng vàng rửa mặt ra cửa, thấy Triệu Mỹ Hương đang phơi quần áo, mấy đứa nhỏ thì ngồi xổm bên cạnh vườn rau chơi, Triệu Đông Lâm đang bổ củi, Trịnh Nguyệt Phân thì ngồi bên giếng giặt quần áo cho cô ta và Triệu Đông Hà. Còn mẹ chồng thì đang bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, không thấy bóng dáng ba chồng đâu, có thể là đã ra ngoài đánh lưới rồi. Đổng Giai Tuệ nghĩ: "Ai cũng bận rộn, vậy mà cô lại ngủ đến giờ này mới dậy, thật là xấu hổ quá mà."

Đổng Giai Tuệ đỏ mặt đi vào phòng bếp, thấy Trương Xảo Nhi đang múc cháo, vội vàng chạy tới làm giúp.

"Mẹ, hôm nay con ngủ quên mất, mong mẹ tha lỗi cho con."

Trương Xảo Nhi nhìn gương mặt đỏ bừng của cô mà vui vẻ, cười nói: 'Không có việc gì đâu, không phải chỉ là ngủ thêm một chút thôi sao, mẹ cũng không có ăn thịt con, sao phải sợ như vậy. Với lại người trẻ tuổi các con vốn nên được ngủ nhiều một chút, lúc còn trẻ mà không hưởng thụ chờ sau này lớn tuổi muốn được hưởng thụ cũng không được. Đến lúc đó, muốn ngủ cũng không ngủ được, gió thổi cỏ lay, có chút động tĩnh nhỏ cũng liền tỉnh giấc ngay. Già rồi thật là khổ mà."

Đừng nói vốn dĩ Trương Xảo Nhi không để ý chút chuyện nhỏ này, con dâu Triệu gia có thể sống thoải mái như vậy sao? Việc nhà trong nhà nhiều như vậy, mọi người làm ít hay làm nhiều thì cũng gọi là làm, mỗi người một ít, bản thân bà ấy cũng bận tối mắt tối mũi rồi.
Bình Luận (0)
Comment