[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107: Sổ Lưu Kho (6)

Chương 107: Sổ Lưu Kho (6) Chương 107: Sổ Lưu Kho (6)Chương 107: Sổ Lưu Kho (6)

Sau khi ăn cơm xong, Đổng Giai Tuệ chủ động rửa chén, Hắc Đản tự mình ngồi dưới tán cây nghịch đá, Đổng Giai Tuệ nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ống quần của Hắc Đản bị rách một mảng, quần cũng có chút ngắn, còn có giày của Hắc Đản sờn cũng rất nghiêm trọng, cậu bé ngày nào cũng đi theo Triệu Mãn Trụ đi làm nên quần áo giày dép thực sự rất dễ bị bẩn.

"Hắc Đản năm nay bốn tuổi rồi, có phải chúng ta cũng nên cho cậu bé nhập môn không?”

"Ây, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này."

Thời điểm này không có nhà trẻ, trẻ em trong thôn sáu bảy tuổi mới đi học tiểu học, Hắc Đản còn chưa đủ tuổi để đến trường.

Huống chỉ bọn trẻ trong thôn ở thời điểm này làm gì có cái gọi là bài học vỡ lòng.

Tuổi này của cậu là thời điểm học tập tốt nhất, mỗi ngày dạy cậu một chút, về sau đi học cậu cũng sẽ tiếp thu nhanh hơn so với người khác.

Tuy rằng cô cũng không tự cho mình là thân phận "mẫu thân" hay "mẹ" gì, nhưng cô cũng có lòng trắc ẩn cơ bản đối với đứa trẻ này, nên cô cố gắng suy xét hết các vấn đề với trách nhiệm của một người lớn.

Ở thời hiện đại rất thịnh hành các hình thức giáo dục sớm, trẻ mới vài tháng tuổi đã bắt đầu tham gia các khóa giáo dục sớm các loại, còn có cả lớp học vừa mang thai đã bắt đầu thai giáo, có thể nói, từ trong bụng mẹ đã bắt đầu một loạt cạnh tranh rồi.

Đổng Giai Tuệ đưa ra vấn đề này, Triệu Đông Lâm nếu nói không cảm động là giả, trong cuộc sống sinh thoạt thường ngày, Đổng Giai Tuệ đối với Hắc Đản và Anh Bảo cũng đã đủ quan tâm, vô cùng xứng đáng với chức mẹ kế rồi, nhưng cô không chỉ quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày mà còn suy xét đến vấn đề giáo dục bọn trẻ, đây mới chính là xuất phát từ tấm lòng quan tâm.

Triệu Đông Lâm nắm lấy tay Đổng Giai Tuệ, vuốt ve lòng bàn tay cô, lại không thể nói được lời nào diễn tả hết được tâm trạng lúc này.

"Anh cả đời này đưa ra rất nhiều quyết định, trừ bỏ việc đi lính thì cưới em về nhà là quyết định đúng đắn nhất, thật đấy."

Sự thổ lộ bất thình lình này khiến Đổng Giai Tuệ có chút thẹn thùng, cả mặt đều đỏ lên.

"Sao đột nhiên lại nói cái này?”

Triệu Đông Lâm thuận thế kéo cô vào trong ngực, trong lòng tràn đầy dịu dàng.

"Anh nói đều là những lời thật lòng, trước đây điều anh lo lắng nhất chính là Hắc Đản và Anh Bảo, sợ rằng khi anh tìm người khác sẽ khiến cho chúng phải chịu ủy khuất, khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em sẽ là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, sự thật đã chứng minh sự lựa chọn của anh không hề sai."

Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Lâm trực tiếp đề cập đến hắc Đản và Anh Bảo, trong lòng Đổng Giai Tuệ có một loại cảm giác khó tả, mặc dù cô thật lòng yêu thương Hắc Đản và Anh Bảo, nhưng dù sao chúng cũng không phải do cô sinh ra, mà là con riêng của Triệu Đông Lâm cùng người phụ nữ khác, có đôi khi cô cũng suy nghĩ Triệu Đông Lâm có thường xuyên nhớ đến vợ cũ Uông Mai hay không, đều nói "nhất dạ phu thê bách nhật ân", huống chi hai người còn có con, cắt không đứt, gỡ không được.

"Làm sao vậy?"

Đổng Giai Tuệ lắc đầu: "Không sao, chỉ là em đang nghĩ, nếu em đối với Hắc Đản và Anh Bảo không tốt, anh có phải sẽ rất thất vọng về em, tình cảm của chúng ta...

"Sẽ không, không có nếu như, anh thấy em là người như vậy, anh biết em sẽ đối xử tốt với bọn chúng, ngay từ lúc bắt đầu anh đã tin tưởng em rồi." Triệu Đông Lâm rất sợ Đổng Giai Tuệ hiểu lầm nên vội vàng giải thích vài câu, Đổng Giai Tuệ phì cười nói: "Anh khẩn trương như vậy làm gì, em chỉ là nói như vậy thôi, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý đối tốt với em, đừng tơ tưởng đến người khác, em khẳng định sẽ đối xử tốt với bọn trẻ, nhưng nếu anh có tâm tư khác thì em sẽ cho anh biết tay."

Cô nguyện ý cùng Triệu Đông Lâm kết hôn, trở thành một người mẹ kế, ngoài việc do hoàn cảnh ép buộc, đương nhiên cô cũng rất ngưỡng mộ con người của Triệu Đông Lâm, tuy rằng anh ấy đã ly hôn còn có hai con nhỏ, nhưng ít nhất 30 tuổi ở thời hiện đại là một độ tuổi phù hợp.

Buổi chiều khi đi đến nhà kho, Đổng Giai Tuệ đeo chiếc đồng hồ mà Triệu Đông Lâm mua cho cô, khi làm việc nhà không tiện đeo, bây giờ làm người giữ kho, thật ra đeo lên lại khá phù hợp.

Đổng Giai Tuệ vừa ra cửa thì tình cờ gặp Trịnh Nguyệt Phân, ánh mắt của Trịnh Nguyệt Phân như ra-đa, liếc mắt một cái liên nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay của Đổng Giai Tuệ.

"Chị dâu còn có đồng hồ à, hai ngày trước cũng không thấy chị đeo nó."

Ánh mắt Trịnh Nguyệt Phân nóng rực, nói những lời có chút không thể hiểu được, Đổng Giai Tuệ cười nửa thật nửa giả : "Tôi có cái gì cũng không cần cố ý giải thích với người khác, tôi có đồng hồ thì khi nào muốn đeo thì sẽ đeo, có vấn đề gì à?”
Bình Luận (0)
Comment