Chương 108: Mua Đồ (1)
Chương 108: Mua Đồ (1)Chương 108: Mua Đồ (1)
Sau khi Đổng Giai Tuệ nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt của Trịnh Nguyệt Phân như thế nào, trực tiếp đi thẳng tới nhà kho, để lại Trịnh Nguyệt Phân vẻ mặt đen lại nghiến răng nghiến lợi ở phía sau lưng cô.
Chiếc đồng hồ kia nhìn vẫn mới tinh, chắc chắn là mới mua, nói không chừng là quà cưới của mẹ chồng, nếu là của hồi môn của nhà họ Đổng, đã lấy ra khi trao của hồi môn rồi, hơn nữa, điều kiện của nhà họ Đổng cũng không phải là quá tốt, không có khả năng vừa cho một chiếc máy may vừa cho thêm một chiếc đồng hồ, nó chính là xuất xứ từ Thượng Hải, không dưới một trăm đồng một chiếc đâu.
Không thể không nói, suy nghĩ của Trịnh Nguyệt Phân là sự thật, chỉ là cô ta đã nhầm đối tượng, đây không phải là quà cưới dành cho con dâu, mà đây là Triệu Đông Lâm dùng tiền trợ cấp xuất ngũ của bản thân để mua tặng cô, là tiền riêng của anh ấy.
Buổi tối về nhà, sau khi ăn cơm xong, cô tắm cho Anh Bảo, sau đó cô gọi Triệu Đông Lâm tắm cho Hắc Đản.
Hắc Đản là con trai, tuy rằng còn nhỏ tuổi, đối với chuyện tắm rửa Đổng Giai Tuệ cũng có chút kiêng dè, dù sao cậu bé cũng không phải là do chính cô sinh ra, bốn tuổi cũng không phải quá nhỏ, cô xấu hổ mà Hắc Đản cũng xấu hổ, chuyện vặt này để cho ba của cậu bé xử lí là được.
Bây giờ đã là cuối tháng 11, thời tiết ngày càng lạnh so với trước, hầu hết người làm nông sẽ không tắm rửa mỗi ngày, đặc biệt là trẻ con, mấy ngày tắm rửa một lần đã là rất siêng năng, đến mùa đông lạnh giá khắc nghiệt thì mười ngày nữa tháng có khi cả mùa đông trẻ con không tắm cũng là chuyện bình thường.
Đổng Giai Tuệ là từ thời hiện đại xuyên không về đây, đương nhiên không chịu nổi như vậy, mỗi ngày cô đều tắm rửa, còn đặt ra quy tắc cho Anh Bảo và Hắc Đản là vào mùa này thì ba ngày tắm rửa một lần, còn vào mùa đông thì một tuần tắm một lần.
Vì không muốn gây phiền toái cho người khác, nước tắm là do Đổng Giai Tuệ tự nấu, thỉnh thoảng Triệu Đông Lâm cũng giúp đỡ, phòng tắm là một cái phòng đơn, bên trong thùng gõ, lêu nhựa, xà bông thơm đều có đầy đủ hất.
Trịnh Nguyệt Phân đối với thói quen tắm rửa mỗi ngày của cô thì khịt mũi coi thường, nói rằng cô chỉ làm ra vẻ, muốn đuổi kịp Uông Mai mà thôi, Trương Xảo Nhi lại cảm thấy cũng không có gì, việc thích sạch sẽ không có gì là không tốt, việc tắm rửa bất quá chỉ tốn một ít củi lửa, nhưng trẻ con trong nhà đi ra ngoài sẽ sạch sẽ, gọn gàng hơn so với nhà người khác đó chính là thể diện của nhà mình.
"Mẹ có thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay chị dâu không? Nó nhìn rất mới, con vẫn chưa thấy chị ấy đeo bao giờ, nói không chừng là mới được ai mua cho."
Khi Đổng Giai Tuệ từ nhà kho trở vê tháo đồng hồ ra, làm việc nhà mà đeo đồng hồ thì rất bất tiện, mặc dù nó không phải là chiếc đồng có sáu, bảy chữ số ở các thế hệ sau, nhưng ở thời đại này, nó đã là một vật hết sức xa xỉ, lại là món quà của Triệu Đông Lâm tặng nên cô hết sức quý trọng.
Triệu Đông Hà hiện tại cả ngày đều nghe Trịnh Nguyệt Phân làu bàu không chịu nổi, vì sao lại cứ muốn so sánh với người khác? Chị dâu có quần áo gì cũng muốn so, có đồng hồ đeo tay cũng muốn so, mẹ đối xử với chị dâu như thế nào cũng muốn so, ngày này qua ngày khác không ngừng nghỉ.
"Em có thể đừng lo lắng xem trong bát của người khác có gì được không? Ai mua nó cũng không quan trọng, đó là đều là của chị dâu, nếu em cảm thấy ghen tị, bản thân em cũng có thể đi mua một cái."
"Ây, anh là có ý gì, em chỉ nói có một câu, anh lại ở đó giận dỗi em? Nhưng thật ra nếu em muốn mua, không có tiên không có phiếu thì làm sao mua được, anh không phải là không biết, chúng ta trên người một phân tiền cũng không có, tiền thưởng mỗi cuối năm không phải là đều là mẹ cho chúng ta sao."
Giọng của Trịnh Nguyệt Phân nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cô ta hiển nhiên cũng biết bản thân mình không nên nói vậy, Triệu Đông Hà trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, tức giận đi ra khỏi phòng, đi chặt củi để giải tỏa cơn tức giận.
Đổng Giai Tuệ ngồi ngay ngọn đèn dầu ở phía trước cửa sổ để khâu lại ống quần cho Hắc Đản, nhìn thấy Triệu Đông Lâm đang chẻ củi buồn cười nói với Triệu Đông Lâm: "Trời tối thế này rồi sao em trai anh còn đi chẻ củi, đừng có tưởng chân mình là gỗ mà chẻ ra đó."
Đây không phải chuyện đùa, buổi tối ăn cơm nếu không đốt đèn sẽ không nhìn thấy, có người còn đem cơm ăn vào lỗ mũi.
Triệu Đông Lâm đoán là em trai và em dâu lại cãi nhau, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng suy nghĩ, nghe xong câu nói đùa của vợ cũng bật cười.
Triệu Đông Lâm vốn là định đi ra ngoài, nhưng sau khi nghĩ lại, bọn họ vốn là vợ chồng trẻ mới cưới, không cần thiết phải đi xen vào, muốn cãi nhau thì để bọn họ cãi nhau, rất nhiều việc nếu bản thân không hiểu rõ cũng vô dụng.