Chương 109: Mua Đồ (2)
Chương 109: Mua Đồ (2)Chương 109: Mua Đồ (2)
Đổng Giai Tuệ khâu lại ống quần xong, lại đo lại kích cỡ, cô giữ lại vải dệt bông cô mua về dùng làm quần bông cho cậu bé, đến lúc đó tăng kích cỡ thêm một chút nữa là đủ rồi, sau khi làm xong, cô lại đem quần áo hôm trước đã cắt xong cho Mỹ Hương, hoàn thành xong tay áo mới dừng lại, ngoài cửa sổ, Triệu Đông Hà sau khi chặt củi nữa ngày cũng đã vào nhà.
"Ngày mai anh lên thị trấn, em có cùng đi với anh không?"
"Mấy giờ thì đi?"
"9 giờ bắt đầu họp, 8 giờ sẽ xuất phát."
Đổng Giai Tuệ nghĩ ngợi, đến nhà kho lúc 7 giờ 40 vẫn còn kịp, sắp xếp xong cô có thể đi theo anh.
"Vậy khi nào thì anh về?"
"Thường là khoảng hơn 11 giờ, dù sao anh cũng sẽ về kịp giờ ăn trưa”
Đổng Giai Tuệ gật đầu.
"Có phải em nên báo một tiếng với đội trưởng về việc ngày mai em lên thị trấn không, lỡ như có người có chuyện cần tìm em."
"Uhm, em nói với anh ấy một tiếng và giao chìa khóa lại cho anh ấy là được."
Triệu Đông Lâm ngoài miệng thì nói, trong tay động tác cũng không dừng lại, đã sớm đưa tay vào bên trong quần áo của Đổng Giai Tuệ, Giai Tuệ nhìn anh, trong mắt ánh lên sóng nước lấp lánh, lúc này là lúc cô mê người nhất, giống như quả hồ đào ngọt ngào, mọng nước tháng sáu.
Ngày hôm sau, Đổng Giai Tuệ chịu đựng cơn nhức mỏi, dậy làm bữa sáng, bánh ngô có thể chấm với tương ăn cũng có thể kẹp ăn với dưa muối.
"Mẹ, hôm nay con muốn cùng đi với Đông Lâm lên thị trấn, mua một ít vải và bông rồi trở vê. Trời lập tức sẽ trở lạnh, cũng nên làm cho hai đứa nhỏ vài cái áo bông."
"Uhm, con đi đi, mấy ngày trước mẹ có nhớ tới, hai hôm nay bận rộn lại quên mất, may mà có con đi theo thu xếp."
"Con muốn mua bao nhiêu, mẹ về phòng lấy ít phiếu cho con."
"Không cần đâu mẹ, con trước đây có tiết kiệm được một ít phiếu vải, chắc là đủ dùng."
Trương Xảo Nhi nghe xong liên cười, bà thích cô chính là vì Giai Tuệ làm việc rộng rãi, không phải là loại người ích kỷ chỉ biết vì bản thân mình. Lại nói, bên cạnh việc mua phiếu ngoài phải có phiếu còn cần phải có tiền nữa.
"Con cũng không cần phải khách khí đối với mẹ, hiện tại nhà này do mẹ quản lí, trong nhà ăn gì, dùng gì đáng lẽ mẹ nên bỏ tiền ra, con vừa mới kết hôn cùng với Đông Lâm, trước kia tiền lương của Đông Lâm đều là đưa cho mẹ, gần đây mẹ cũng suy nghĩ nên sử dụng số tiền này như thế nào, trước kia Đông Lâm ở trong quân đội, ăn mặc đều là do quân đội cung cấp, hiện tại không giống như trước, nó công tác ở trong thôn, không có tiền cũng không được."
Ngoài ra, Đông Lâm bây giờ đã kết hôn lại có hai con nhỏ, bà là mẹ lại giữ hết tiền lương của con trai, hai vợ chồng lấy tiền đâu mà tiêu? Bà biết Giai Tuệ có tiền hứa hôn, tuy không đến mức không có tiền xài, nhưng vì sự hòa thuận trong gia đình, bà nên cho họ một ít lòng tự trọng.
"Mẹ nói với con lời này, về sau mỗi tháng khi Đông Lâm nhận tiền lương, mẹ sẽ đưa cho con mười đồng, đó là của riêng con, còn lại mẹ sẽ giữ lại dùng cho việc ăn, mặc, đồ dùng trong nhà, cho nên con cũng không cần khách khí với mẹ, theo lý mà nói, Đông Lâm là anh cả phải chịu thiệt thòi, nhưng trên đời chỉ có một người em là Đông Hà, tình cảm so với tiền bạc càng quan trọng hơn, mẹ cũng đã hỏi ý Đông Lâm và nó cũng nói như vậy."
Đổng Giai Tuệ không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ của bà, cười nói: "Mẹ, con hiểu ý của mẹ, chúng ta là người trong một nhà, không nên so đo lợi ích cá nhân được mất như thế nào."
Trương Xảo Nhi vỗ võ tay cô, tâm trạng có chút kích động: "Con hiểu được là tốt rồi, một cây làm chẳng nên non, cả nhà phải đồng tâm hiệp lực mới có thể sống tốt được. Con yên tâm, trong lòng mẹ có một cây cột trụ, sẽ không thiên vị ai."
Đổng Giai Tuệ gật đầu, theo như cô thấy, Trương Xảo Nhi đã làm rất tốt rồi, bà không phải kiểu mẹ chồng hay gây khó dễ nàng dâu.
Người nhà họ Triệu nhìn chung đều tốt, ngoại trừ Trịnh Nguyệt Phân có chút không đàng hoàng.
"Bánh bột ngô này ăn thật ngon, nếu ăn kèm thêm hai nhánh tỏi thì hương vị càng ngon hơn nữa."
"Vậy thì anh đừng mở miệng nói chuyện, sẽ hồi chết người ta đó."
"Chờ mùa đông đến khi làm công trình thủy lợi mà ăn cái này thì tốt rồi."
Chờ khi lúa mì đông xuống đất, nông thôn sẽ nghênh đón một thời kỳ nông nhàn, hầu hết các xã sẽ tổ chức cho mọi người đi làm công trình thủy lợi, tu bổ đường xá hay công việc gì đó, điểm công việc này thường gấp đôi ngày thường, vì vậy những người trẻ tuổi cường tráng đều muốn đi.
Ăn cơm xong, Đổng Giai Tuệ cầm chìa khóa đi mở cửa nhà kho, sau khi các thành viên trong đội đến lấy nông cụ, cô đi đến nhà đội trưởng nói sáng nay mình muốn lên thị trấn, đội trưởng không nói tiếng nào liền đồng ý.
"Hắc Đản, con có muốn cùng lên thị trấn không?”