[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116: Cùng Về Nhà Mẹ (1)

Chương 116: Cùng Về Nhà Mẹ (1) Chương 116: Cùng Về Nhà Mẹ (1)Chương 116: Cùng Về Nhà Mẹ (1)

"Ví dụ như sống ở nhà chồng không được như ý, không dễ sống chung với con trai riêng con gái riêng, cô biết đó, nếu có thời gian rảnh rỗi thì người trong thôn sẽ lập tức bắt đầu nói chuyện linh tinh."

Đổng Giai Tuệ từ chối cho ý kiến, cô chủ động kết thúc đề tài này.

"Tôi đã vẽ mấy kiểu dáng, chị xem thử chị có vừa ý cái nào không?"

Các kiểu dáng được Đổng Giai Tuệ vẽ đều có cổ áo dựng đứng và bộ quần áo cài cúc của nhà Đường, có kiểu áo Tôn Trung Sơn đang thịnh hành bây giờ, có kiểu quân phục, còn có kiểu cải tiến của âu phục.

Hồng Đào xem rất kỹ, cuối cùng cô ấy chỉ vào kiểu dáng của bộ âu phục được cải tiến và nói: "Cái này đi, tôi định mặc nó trong năm mới, kiểu này rất ít người mặc, tôi mặc chúc tết nhất định sẽ rất chói mắt."

Đổng Giai Tuệ gật đầu, thật ra sau mấy năm nữa kiểu dáng này cũng rất thịnh hành.

"Được, tôi sẽ đo lại kích thước cho chị, bây giờ là mùa đông thời tiết lạnh giá, đến lúc đó chị còn phải mặc thêm áo bông ở bên trong, đúng không?”

"Đúng vậy, mặc thêm ở áo bông ở bên ngoài."

"Được."

Vừa nói xong, Đổng Giai Tuệ lấy thước dây ra, cô đo kích thước cho Hồng Đào.

"Khi nào thì tôi có thể đến lấy."

"Ba hoặc năm ngày."

"Tôi không vội, hay là nếu cô may xong thì cô hãy nhờ người nhắn lời cho tôi." Sau khi nói xong, Hồng Đào lại hỏi một câu: "Lần này trả bao nhiêu tiền?"

"Giá cũ, nhất định sẽ có ưu đãi đối với chị, sau khi quay về chị nhớ giới thiệu những khách hàng khác giúp tôi nhé.

Hồng Đào mỉm cười cô ấy lấy ra ba tệ từ trong túi, hai tệ là tiền may quần áo, một tệ kia là tiền may quần.

"Được, tôi chỉ thích nói chuyện với người hào sảng, tôi trả tiền trước cho cô, tôi tin tưởng tay nghề của cô, sau khi về tôi sẽ giới thiệu người khác tới giúp cô."

"Sao thế, hôm nay có người tới sao?"

Ngày hôm qua Đổng Giai Tuệ nói rằng sẽ có người đến tìm cô may quần áo, hôm nay khi Trương Xảo Nhi làm ruộng trở về, bà ấy lập tức hỏi Đổng Giai Tuệ.

"Cô ấy tới rồi, con đang may cho cô ấy, đã nhận ba tệ, quần áo hai tệ, quần một tệ, cô ấy đã đưa tất cả tiền cho con, mẹ, nếu không thì mẹ hãy nhận số tiền này của con đi."

Đổng Giai Tuệ dám nói ra điều này, đương nhiên cô ấy chắc chắn Trương Xảo Nhi sẽ không nhận, sở dĩ cô "Làm bộ làm tịch" nói như vậy, là bởi vì bây giờ cô ở cùng mẹ chồng, phong cách gia đình nông thôn chính là như vậy, mẹ chồng làm chủ quản lý việc nhà, cầm giữ tất cả số tiền thu nhập của gia đình, cho nên bất kể là Trương Xảo Nhi có nhận hay không, thì Đổng Giai Tuệ nhất định phải bày ra thái độ này.

Quả nhiên, sau khi Trương Xảo Nhi nghe Đổng Giai Tuệ nói như vậy, tâm trạng của Trương Xảo Nhi rất tốt, bà ấy cười nói: "Tiền này là tiền do con kiếm được, con tự giữ đi, bình thường con mua kim mua vải cũng không phải tốn tiền."

Bao gồm lần này đến thị trấn mua vải vóc bông vải, mặc dù con dâu cả không lên tiếng, nhưng Trương Xảo Nhi cũng biết do cô chỉ tiền, bà ấy cũng không mua được nhiều đồ như vậy.

Huống chi, ngoài vải vóc bông vải, thì Đổng Giai Tuệ còn mua đồ ăn cho mấy đứa trẻ.

"Cảm ơn mẹ, vậy con sẽ may thêm nhiều quần áo, để dành tiên mua thịt cho mẹ ăn"

Ai cũng thích nghe những lời tốt đẹp dễ nghe, Trương Xảo Nhi mỉm cười đến mức đôi mắt cũng sắp híp lại thành một kẽ hở.

"Được, vậy mẹ đợi con mua thịt cho mẹ ăn."

"Mẹ, còn có một chuyện, con muốn may cho Anh Bảo và Hắc Đản một cái chăn, đội của chúng ta phải đi đâu để lấy bông vải?"

Đổng Giai Tuệ mua bông vải chỉ dùng để lót áo may quần áo bông, nhưng năm ký bông không đủ để làm một cái chăn nhỏ cho Anh Bảo và Hắc Đản, hơn nữa sợi bông phải tìm người đặc biệt đi cắt xén, mặc dù hợp tác xã cung ứng cũng bán sợi bông, một là quá đắt, hai là bán với kích thước rất lớn, không thích hợp để trẻ con đắp.

"Bên đội bên cạnh có một hộ gia đình, ngày mai mẹ sẽ dẫn con qua đó."

"Dạ vâng.....

Ngày hai mươi lăm hàng tháng Triệu Đông Lâm sẽ được phát tiền lương, trong đội đã trông lúa mì hai ngày trước, Trương Xảo Nhi không có thời gian đi nhận, sáng sớm hôm nay sau khi ăn sáng xong thì bà ấy lập tức ra ngoài.

Trịnh Nguyệt Phân nhìn mẹ chồng đi lấy tiên lương, cô ta biết tiên lương của anh cả vẫn bị mẹ chồng nắm chặt ở trong tay, cô ta cảm thấy an tâm.

Một tháng anh cả có sáu mươi hai tệ, nếu đưa cho người phụ nữ Đổng Giai Tuệ kia, thì Trịnh Nguyệt Phân sẽ vô cùng đau lòng.

Lúc này cô ta vui mừng vì hai anh em nhà họ Triệu đã không ra ở riêng, một nhà ba người của cô ta được thơm lây, chuyện này cũng rất tốt.

Trương Xảo Nhi cầm tiền trở về, bà ấy tiêu hai tệ để mua gần một ký rưỡi thịt heo tại quầy thịt ở lối vào thôn.

“Hôm nay lãnh lương sao?”
Bình Luận (0)
Comment