[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (5)

Chương 115: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (5) Chương 115: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (5)Chương 115: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (5)

"Chị dâu của con nói rất đúng, chúng ta không cần vội vàng, nhất định phải tìm cho con một người thật tốt."

Mỹ Hương đỏ mặt vùi đầu ăn cơm, nhìn cô ấy xấu hổ, những người khác bất giác muốn mở miệng trêu chọc cô ấy, Đổng Giai Tuệ vừa mỉm cười vừa đút Anh Bảo ăn cơm, cô vô tình đối mặt với ánh mắt của Triệu Đông Lâm, nội dung trong đôi mắt của anh rất phong phú, hơn nữa nó còn vô cùng sáng ngời khiến cho sắc mặt của Đổng Giai Tuệ bất giác trở nên đỏ bừng.

Ngày hôm sau, Đổng Giai Tuệ làm xong mọi chuyện ở trong kho hàng và trở về nhà, cô vừa may quần áo vừa chờ Hồng Đào tới, hơn chín giờ, cuối cùng bên ngoài cửa sân cũng vang lên âm thanh nói chuyện của Hồng Đào.

"Trời ơi, trên đường tôi đi tới đây, tôi tìm được nhà của cô một cách dễ dàng luôn.”

Trời lạnh như thế này, Hồng Đào bước đi với khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy còn thở hổn hển, Đổng Giai Tuệ vội vàng nghênh đón cô ấy vào trong nhà, rót cho cô ấy một ly nước ấm, cô còn cho thêm một muỗng đường mật vào trong ly nước.

Sau khi Hồng Đào uống nước đường mật, cô ấy dần dần trở lại bình thường, cô ấy nhìn thấy Mỹ Hương đang ôm một đứa bé ở trong phòng, Hồng Đào mỉm cười lên tiếng chào với Mỹ Hương.

"Đây là em gái của cô à?"

Đổng Giai Tuệ gật đầu: " Ừ, em út trong nhà, nhưng rất khôn khéo hiểu chuyện."

Cũng không phải là cô cố gắng khen cô em chồng, mặc dù mới chung sống mấy ngày, nhưng Đổng Giai Tuệ đã nhìn ra Mỹ Hương là một cô gái tốt, hiểu chuyện lại biết quan tâm, mặc dù là em út trong nhà, nhưng cô ấy không có tính cách ỷ được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, tam quan cũng rất ngay thẳng, chính vì vậy, Đổng Giai Tuệ mới cảm thấy nếu như Mỹ Hương vội vàng tìm người để gả là chuyện vô cùng có hại, một cô gái tốt như vậy sẽ thích hợp với cuộc sống tốt hơn.

"Em gái của cô rất xinh đẹp, đã bàn chuyện về nhà chồng tương lai chưa?"

Hồng Đào có tính tình hoạt bát, là một người rất biết xã giao, rất dễ kết bạn, cô ấy trông có vẻ không câu nệ tiểu tiết, ăn nói thẳng thắn, nhưng cách nói chuyện làm việc của cô ấy cũng vô cùng có chừng mực, tính cách này rất phổ biến ở nông thôn, nếu như đi đến thôn Đại Vũ để hỏi thăm Hồng Đào, ít nhất sẽ có tám người trong số mười người nói rằng cô ấy rất tốt.

"Vẫn chưa, em ấy còn nhỏ, người trong nhà rất yêu thương em ấy, muốn ở lại thêm hai năm nữa."

Sau khi Đổng Giai Tuệ nghe thấy những lời này, cô cũng biết ý của Hồng Đào, có lẽ cô ấy muốn giới thiệu người cho Mỹ Hương, nên cô vội vàng dùng lời chặn kịp.

"Ây da, yêu thương cô ấy thì không thể để cô ấy ở lâu, muốn cơm ngon thì phải nấu cơm thật sớm, nếu không thì không ăn được cơm nóng, nhà mẹ đẻ của tôi có một thằng em trai, nhân phẩm hình dáng đều không tồi, rất xứng với Mỹ Hương, ngày nào đó hãy nói chuyện thử xem."

Trong thời gian nói chuyện vài câu, Hồng Đào đã gọi Mỹ Hương đã từ em gái thành tên, một người xuyên không như Đổng Giai Tuệ cũng không khỏi không bội phục năng lực giao tiếp của cô ấy.

Cô gái trẻ tuổi sẽ lập tức đỏ mặt khi nghe thấy chuyện mai mối lập gia đình, Đổng Giai Tuệ giải vây cho Mỹ Hương, cô ôm lấy Anh Bảo và dẫn Hồng Đào vào phòng của mình, cô bảo Mỹ Hương đi chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi vào phòng, Hồng Đào nhìn xung quanh và khen ngợi: "Căn phòng này của cô được sửa sang không tồi."

Đổng Giai Tuệ mỉm cười đặt Anh Bảo lên ghế sô pha, cô lấy hai miếng bánh bích quy từ trong ngăn kéo và đưa cho Anh Bảo, cô bảo cô bé tự ngồi ăn. "Vẫn ổn, dù sao ở đây cũng rất thuận tiện."

"Tốt hơn tôi rồi, lúc tôi kết hôn đồ dùng trong nhà đã bị trẻ con làm bẩn không còn hình dạng nữa rồi."

"Trong nhà có trẻ con nên cũng rất bình thường."

Hồng Đào mỉm cười nhìn Anh Bảo ăn bánh bích quy, cô ấy lấy một cây kẹo từ trong túi ra và đưa cho cô bé, dẫu cho Anh Bảo còn nhỏ, nhưng cô bé chưa bao giờ tùy ý nhận đồ được người khác cho, trước tiên cô bé nhìn Giai Tuệ, nhân được sự đồng ý của cô thì cô ấy mới nhận lấy.

"Dì cho con kẹo thì con phải cảm ơn dì."

Anh Bảo mềm mại nhìn Hồng Đào, cô bé nói với giọng điệu trẻ con: "Cảm ơn dì."

Người phụ nữ trời sinh không có sức đề kháng đối với những thứ đáng yêu, Hồng Đào mỉm cười ôm Anh Bảo vào trong ngực, vẻ mặt tràn đầy yêu thích nói: "Con gái của cô thật ngoan, cho dù không phải do mình sinh ra, nhưng cô bé cũng làm cho người khác muốn yêu thương, cô đừng cảm thấy không vui khi tôi nói như vậy, cũng có rất nhiều người trong thôn của chúng tôi muốn xem chuyện cười của cô."

Đổng Giai Tuệ giêu cợt, cô ấy giả vờ như không biết và hỏi: "Xem chuyện cười gì thế?"
Bình Luận (0)
Comment