[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (4)

Chương 114: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (4) Chương 114: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (4)Chương 114: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (4)

Trịnh Nguyệt Phân nhìn mẹ chồng lại nói chuyện với Đổng Giai Tuệ, ném cô ta sang một bên, trong lòng cô ta càng ngày càng cảm thấy tức giận.

Đừng tưởng rằng cô ta không biết Đổng Giai Tuệ nói chuyện này là có ý gì, không phải ý là, tôi giúp người khác may quần áo thu tiền, nên là tôi không thể may quần áo không công cho cô được.

Nhưng dựa vào cái gì mà cô lại may quần áo cho ba mẹ chồng, cho cô em chồng, cho Hắc Đản và Anh Bảo nhưng không cần tiên, vậy còn gia đình ba người của cô ta thì làm sao?

"Chị dâu, chị xem, người một nhà thì đâu cần phải nói đến chuyện tiền bạc, tiên do tôi và Đông Hà kiếm được cũng đều cho mẹ, chẳng lẽ bảo mẹ đưa tiền cho chị, nếu mẹ đưa tiền cho chị, chị cũng thấy ngại khi nhận lấy, có đúng không?”

Sau khi Đổng Giai Tuệ nghe thấy những lời này, cô nhìn thẳng vào Trịnh Nguyệt Phân, cô cho rằng bản lãnh của Trịnh Nguyệt Phân chính là làm bậy và tức giận, không ngờ cô ta còn biết mượn dao của mẹ chồng để đi đối phó với mình, cô không khỏi nhìn cô ta với cặp mắt khác, trong lòng cô hiện lên một tâm trạng phải dụng tâm để đối phó với cô ta.

"Em dâu, cô thật sự hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi nói là nếu người ta đưa tiền, thì tôi phải gấp gáp để may xong cho người ta trước, cô nhìn xem, cũng không còn mấy ngày nữa là đến năm mới, ban ngày tôi phải đi làm, thỉnh thoảng tôi cũng phải trông nom hai đứa bé, sao tôi có thể có thời gian để may quần áo cho cả nhà? Hắc Đản và Anh Bảo là trách nhiệm mà tôi không thể từ chối, ba mẹ cũng là do tôi nguyện ý biếu tặng, em dâu cũng phụ giúp tôi một tay, cô đừng trách tôi mới phải, tôi thật sự không hề có ý đó"

Nếu cô đã oán trách tôi như vậy, thì tôi cũng không khách sáo, xem da mặt của ai dày hơn, muốn đè đầu cưỡi cổ cô sao, xin lỗi, bản thân cô thật sự không quen như vậy đâu.

Trịnh Nguyệt Phân nhất thời cạn lời, lúc cô ta còn muốn mở miệng cứng rắn biện bạch, thì Triệu Đông Hà lên tiếng: "Được rồi, năm ngoái cũng không thấy em nói nhiều như vậy, nếu em ngại phiên phức, thì năm nay đừng may thêm quần áo."

Gần đây cô ta đang chiến tranh lạnh với Triệu Đông Hà, Trịnh Nguyệt Phân cũng thấy được tính khó chịu của chồng, cô ta thật sự không dám đối đầu với anh ta, cô ta đành phải ngừng công kích và im miệng.

Cơm trưa là do Mỹ Hương nấu, đậu phụ sốt cay, cải thảo kho, canh trứng gà rau hẹ, bánh bột ngô rau rừng, đều được học từ Giai Tuệ.

"Mỹ Hương, bây giờ tay nghề nấu cơm của em càng ngày càng giỏi."

Đổng Giai Tuệ không ngại mà dành lời ca ngợi cô ấy, Mỹ Hương ngượng ngùng mỉm cười, Trương Xảo Nhi cũng gật đầu nói: "Đúng là ngon hơn trước kia, như vậy cho dù ngày mai mẹ gả con ra ngoài, thì mẹ cũng không cần lo lắng nhà chồng sẽ ghét bỏ con vì con nấu ăn không ngon."

Trương Xảo Nhi nói những lời này là bởi vì lúc còn trẻ khi bà ấy mới vừa gả vào nhà họ Triệu, mẹ chồng đã ghét bỏ bà ấy vì bà ấy không biết nấu cơm, cũng là kể từ lúc đó, chuyện nấu cơm trong nhà đều do mẹ chồng làm, mãi đến khi mẹ chồng qua đời vào độ tuổi một trăm, thì phòng bếp mới được giao lại cho bà ấy.

Sau đó bà ấy phát hiện, tài nấu nướng của hai cô con gái cũng giống như bà ấy, bây giờ nhìn lại, không phải là con gái không có thiên phú, vẫn là do người mẹ như bà ấy chưa làm tốt vai trò dẫn dắt.

"Ây da mẹ ơi, mẹ nói cái gì vậy, mau ăn cơm đi."

Sang năm mới Mỹ Hương đã tròn mười tám tuổi, với độ tuổi này ở nông thôn, không nói đến việc tìm gia đình chồng tương lai, mà thậm chí có rất nhiêu người đã kết hôn, ví dụ như nguyên chủ Đổng Giai Tuệ, mười tám tuổi cô đã gả cho Lư Thành Nguyên. "Chuyện này có gì mà thẹn thùng, năm nay anh con đã kết hôn anh con sẽ không thể chăm sóc cho con, chờ sang năm mới chúng ta phải tìm nhà chồng cho con, chúng ta cũng không vội, cho dù phải mất một hai năm đều cũng được."

Sang năm chính là năm bảy mươi sáu, con số của sự tan rã, năm bảy mươi bảy khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, theo quan điểm của Đổng Giai Tuệ, cô em chồng không cần vội vã lập gia đình, nếu có thể thi lên đại học, sau này cô ấy sẽ không thiếu những người đàn ông tốt!

Nghĩ tới đây, Đổng Giai Tuệ mỉm cười: "Cô gái tốt như Mỹ Hương của chúng ta phải trợn to hai mắt để lựa chọn thì mới được, kết hôn lại là chuyện cả đời, không phải đã có câu nói, kết hôn là lân luân hồi thứ hai của một người phụ nữ, lần luân hồi đầu tiên của Mỹ Hương tốt như vậy, thì đương nhiên lần luân hồi thứ hai phải càng tốt hơn."

Những lời này của Đổng Giai Tuệ đã tâng bốc Mỹ Hương, hơn nữa cô cũng tâng bốc nhà chồng, ngoại trừ Trịnh Nguyệt Phân nhìn cô không vừa mắt, thì mọi người ở trong nhà đều cảm thấy rất vui vẻ sau khi nghe xong.
Bình Luận (0)
Comment