Chương 113: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (3)
Chương 113: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (3)Chương 113: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (3)
Thạch Đầu đi tới bên cạnh Đổng Giai Tuệ, cậu bé duỗi tay muốn lấy túi giấy dầu ở bên trong, nhưng nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé hơi bẩn không phân biệt được màu da ban đầu của thằng bé, nên Đổng Giai Tuệ vội vàng ngăn cản.
"Thạch Đầu, cháu chờ một chút, trước khi ăn phải rửa tay sạch sẽ, cháu xem trên tay của cháu đều là đất bùn, nếu ăn vào trong bụng thì sẽ bị đau bụng, bác đưa cháu đi rửa tay nhé, có được không?"
Ánh mắt của Thạch Đầu dừng lại ở trên bánh bích quy, sau khi Đổng Giai Tuệ nói xong, thằng bé không có nói dạ cũng không nói không được, thằng bé ngơ ngác làm theo động tác của Đổng Giai Tuệ và đi tới bên cạnh giếng.
"Cháu nhìn xem, bàn tay nhỏ bé rất bẩn, trước khi ăn cháu phải tay rửa sạch sẽ."
Nước mũi sắp rớt xuống, Thạch Đầu hít một hơi, con sâu lông màu xanh bị thằng bé hút vào trong lỗ mũi.
"Ây da, nước mũi cũng phải lau sạch mới được, làm như vậy sẽ không vệ sinh."
Với tư cách là một người trưởng thành, còn là một người người trưởng thành thích sự sạch sẽ, sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng này, tế bào toàn thân của Đổng Giai Tuệ cũng sắp nổ tung.
Trịnh Nguyệt Phân đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô, vốn dĩ cô ta muốn nói Đổng Giai Tuệ quá kiểu cách, nhưng sau khi lời nói đi đến khóe miệng, cuối cùng câu mà cô ta nói ra khỏi miệng chính là: "Chị dâu, sao hôm nay chị đến thị trấn mua nhiều vải như vậy."
Đổng Giai Tuệ cầm khăn lông khô lau tay cho Thạch Đầu, sau khi nghe xong, cô trả lời: "m, là do thời tiết chuyển lạnh quá mà, Hắc Đản và Anh Bảo cũng không có nhiều bộ quần áo, phải may thêm mấy bộ cho bọn chúng, ngoài ra sau vài tháng nữa là sẽ hết năm, tôi chuẩn bị quần áo mùa đông cho ba mẹ mặc để ăn tết." Cô mới về nhà chồng, may quần áo cho ba mẹ chồng cũng được coi là tặng quà - một biểu hiện của lòng hiếu thảo, chỉ là hơi tốn một ít thời gian, nhưng để cho ba mẹ chồng vui vẻ thì cũng rất có lợi.
Sau khi Trịnh Nguyệt Phân nghe Đổng Giai Tuệ nói cô muốn may quần áo cho Hắc Đản và Anh Bảo, hơn nữa cô còn muốn may quần áo cho ba mẹ chồng, trong lòng cô ta cũng không cảm thấy thoải mái, đừng tưởng rằng cô ta không biết, mấy ngày nay Đổng Giai Tuệ đang may áo khoác cho cô em chồng, dùng vải hoa đỏ, nghe nói là trước khi kết hôn Đổng Giai Tuệ và anh cả đã đến thành phố để mua vê.
"Chị dâu, sao chị không tính một nhà ba người của chúng tôi, Thạch Đầu của tôi cũng thiếu quần áo mùa đông."
Đổng Giai Tuệ giả vờ như mình nghe không hiểu, cô cười nói: "Không phải Thạch Đầu đã có một người mẹ ruột như em chăm sóc hay sao, phần của ba mẹ tôi đã hiếu kính thay em, em nói còn hơn hai tháng nữa là sang năm mới, nên tôi phải chuẩn bị một số thứ, thật sự là hữu tâm vô lực."
Lúc này đúng lúc Trương Xảo Nhi bước ra khỏi nhà, bà ấy biết vợ thằng hai lại sắp tái phát bệnh cũ, bà ấy lên tiếng ngăn cô ta lại và nói: "Được rồi, ăn cơm thôi, con muốn may quần áo nên mẹ đã giữ phiếu lại cho con, đủ ba người các con dùng."
"Vậy con sẽ không may quần áo, tiện đang có chị dâu biết làm đây rồi."
Đổng Giai Tuệ cạn lời, cô ta không chỉ mong muốn một chút vải vóc và vải bông, mà cô ta còn muốn mình may xong phải dâng bằng hai tay lên cho cô ta, lúc này cô cũng không khách sáo, trực tiếp đáp lại.
"Gần đây tôi cũng rất bận rộn, sợ rằng không có thời gian rảnh, hôm nay sau khi ra đường tôi gặp một người hàng xóm ở nhà mẹ đẻ, cô ấy nhờ tôi may quần áo cho cô ấy, một bộ quần áo thủ công tốn hai tệ."
Điểm công của Đổng Giai Tuệ ở trong đội là một ngày sáu điểm, nếu tính chia lợi nhuận hằng năm như năm ngoái, thì một điểm công của người phụ nữ là một hào, một điểm công của người đàn ông một hào ba, nói cách khác một ngày Đổng Giai Tuệ có thể kiếm được sáu hào, may một bộ quần áo có phí thủ công là hai tệ, vậy thì tương đương với tiền công của ba ngày, điêu quan trọng ở đây là người ta có thỏa thuận thực sự, là kiếm tiên ngoài định mức.
"Hai tệ!"
Trịnh Nguyệt Phân kinh ngạc đến mức sắp vỡ giọng, những người khác ở trong gia đình cũng rất kinh ngạc.
"Vậy cũng tốt, ngày mai nếu kho hàng không còn việc thì con hãy trở về sớm một chút, đừng khiến người ta chờ đợi."
Con dâu có thể kiếm tiền bằng tay nghề này là chuyện rất tốt, nghe nói máy may lúc đầu của nhà họ Đổng, có một số nửa tiên là do con dâu mình kiếm được nhờ may quần áo giúp người ta.
Về phương diện kiếm tiền này, từ cổ chí kim thái độ của mọi người đều là truyền từ đời này sang đời khác, đó chính là càng nhiều càng tốt, cũng không ai ngại nhiều, loại tay nghề có thể ngồi ở nhà kiếm tiền, đây tuyệt đối là một thượng sách trong việc kiếm tiền.
"Vâng mẹ, con biết rồi."