[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (2)

Chương 112: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (2) Chương 112: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (2)Chương 112: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (2)

Phản ứng này của cậu bé đã khiến cho Đổng Giai Tuệ cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời cô lại hơi xấu hổ, mặc dù cô rất quan tâm Hắc Đản và Anh Bảo, cô cũng chăm sóc bọn họ rất chu đáo, sự quan tâm và chu đáo này cũng không xuất phát từ lập trường của một người mẹ.

Cô chưa từng làm mẹ, cô không biết một người mẹ hết lòng yêu thương con là như thế nào, cho nên đối với một người thiếu tình thương của mẹ như Hắc Đản, cô đau lòng nhiều hơn yêu thương.

"Hắc Đản, con nhớ mẹ không?"

Cô không hề né tránh nhắc đến "mẹ" ở trước mặt Hắc Đản, cô nghiêm túc chú ý tới biểu cảm của Hắc Đản, đối với một đứa trẻ bốn tuổi mà nói, mẹ vừa là một người xa lạ, vừa quen thuộc đối với Hắc Đản.

Trí nhớ của đứa trẻ có thể lưu lại trong một thời gian quá ngắn, cậu bé đã quên đi dáng vẻ của mẹ.

Cậu bé đã từng nghe thím nói, nếu như mình chấp nhận mẹ mới, thì mẹ sẽ không trở về, cô chính là người đã cướp đi ba của cậu bé.

Sau khi nghĩ tới đây, Hắc Đản cảm thấy bánh bích quy trong tay cũng không còn thơm nữa.

Những thay đổi trong mắt Hắc Đản đều không thoát khỏi tâm mắt của Đổng Giai Tuệ, cô thở dài ở trong lòng, cô dịu dàng nói với Hắc Đản: "Con nhớ mẹ, có đúng không? Vậy dì nói cho con biết, con phải học tập thật giỏi, chờ sau này con trưởng thành và thi lên đại học thì con có thể đến thành phố để tìm mẹ."

"Hắc Đản, dì biết con là một đứa trẻ thông minh, mặc dù con không thích nói chuyện, nhưng con biết tất cả mọi thứ trong lòng, nếu con không muốn coi dì là mẹ của con, vậy sau này con gọi dì là dì có được không? Dì sẽ không chiếm dụng vị trí của người mẹ, nhưng dì sẽ quan tâm con giống như một người mẹ." Hắc Đản vẫn nắm bánh bích quy và không nói lời nào, nhưng không biết tại sao, đột nhiên cậu bé có loại kích động muốn khóc, nhưng cậu bé lại giống như người lớn, cậu bé cố nén không để cho nước mắt chảy xuống.

Rất nhiều năm sau, Hắc Đản đã trở thành một cậu thiếu niên nhanh nhẹn, sau khi ba cậu được thăng chức, cậu bé chuyển đến sống ở thành phố, các bạn học không biết tình huống gia đình của cậu bé, khi bọn họ nhìn thấy Đổng Giai Tuệ đưa dù cho cậu bé vào trời mưa, bọn họ thở dài nói: "Triệu Trác Quân, mẹ cậu trông thật quá trẻ!"

"Hơn nữa còn rất có khí chất, giống như minh tinh điện ảnh."

Triệu Trác Quân ngồi ở chỗ ngồi chuyên tâm làm bài thi, cậu không lên tiếng phủ nhận lời nói của các bạn học.

Nhiều năm như vậy, mặc dù cậu vẫn luôn gọi cô là "Dì Tuệ”, không có sửa cách gọi, nhưng ở trong lòng cậu bé, từ lâu cậu bé đã tôn kính cô như một người mẹ.

Có vài người chỉ cho mình sinh mạng, nhưng lại thiếu vắng trong cuộc sống của mình, có vài người tuy không nói một lời, nhưng cho mình tình thương không gì sánh được của người mẹ. ...

Hai người chờ đợi ở hợp tác xã cung ứng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Triệu Đông Lâm cũng khoan thai chậm rãi bước tới, sau khi anh nhìn thấy một đống đồ bên cạnh chỗ ngồi của Đổng Giai Tuệ, anh không nói lời nào, anh trực tiếp đi ra ngoài cửa.

"Không có chỗ đặt, phải dùng sợi dây buộc lại mới được, nếu không em sẽ không còn chỗ ngồi."

Đổng Giai Tuệ vừa định nói, vậy em đi bộ về là được rồi, nhưng sau khi cô nghe được một câu cuối cùng, cô vẫn lựa chọn cách im miệng.

Từ trước đến nay cô không phải là kiểu người thích khiến cho mình cảm thấy tủi thân, đi bộ quá mệt mỏi, có xe ngồi thì cô vẫn nên lựa chọn được đi xe, mặc dù mặt đường không bằng phẳng, cặp mông phát đau, nhưng vẫn tốt hơn đi bộ cả tiếng đồng hồ.

Có một câu nói rất kinh điển trên đời mà bản thân cô đã đúc kết được, chính là tình nguyện ngồi ở trong xe BMW khóc, cũng không muốn ngôi sau xe đạp mỉm cười, nào ngờ, ở thời đại này, một chiếc xe đạp hai tám gậy đã có thể so sánh với chiếc xe BMW trong tương lai.

Trên đường về nhà, đúng lúc đang là thời gian nghỉ trưa, người nhà lân lượt trở lại từ cánh đồng, sau khi bọn họ nhìn thấy Đổng Giai Tuệ mang bao lớn bao nhỏ trở về, đôi mắt của Trịnh Nguyệt Phân lại mở ra thật to.

Nhiều đồ như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiên! Người chị dâu mới này cũng quá ra vẻ.

"Thạch Đầu, tới đây, bác đã mua rất nhiều đồ ăn ở trên thị trấn."

Đổng Giai Tuệ đã cầm bánh bích quy đưa cho Anh Bảo, sau khi Thạch Đầu trở về, cô cũng không có bên nặng bên nhẹ, cô lấy một phần để đưa cho Thạch Đầu.

Nghe được có đồ ăn ngon, Thạch Đầu chạy lộc cộc tới, mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống, thằng bé hơi bị cảm, lỗ mũi của thằng bé có hai dòng nước mũi giống như con sâu lông.

Trong nhà có ba đứa bé, Hắc Đản, Anh Bảo thường xuyên tắm rửa, trông rất sạch sẽ ngăn nắp, Thạch Đầu thì không thường xuyên tắm rửa, thằng bé nghịch ngợm hơn Hắc Đản, Anh Bảo, cộng thêm gần đây thằng bé bị cảm, nên đương nhiên trông thằng bé hơi nhếch nhác.
Bình Luận (0)
Comment