[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (1)

Chương 111: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (1) Chương 111: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (1)Chương 111: Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa (1)

"Thật đúng là trùng hợp, tôi đang lo là không biết tìm cô ở đâu, không ngờ là lại gặp nhau trên phố."

“Tìm tôi có việc gì à?”

"Tôi muốn tìm cô để may quần áo, tôi đã tìm hai thợ may khác nhưng tôi cảm thấy bọn họ đều không may đẹp bằng cô."

Khi Giai Tuệ may quần áo rất chú ý đến chỉ tiết, ví dụ như eo sẽ bóp lại một phân, dáng người thoạt nhìn sẽ có đường cong hơn một chút, còn may quần cô sẽ căn cứ dáng người của đối phương, người gây ống quần sẽ may không quá rộng, thậm chí sẽ may hơi hơi ra kiểu dáng của quần củ cải và quần ống loe, không quá khác biệt nhưng hiệu quả thị giác chắc chắn sẽ khác hẳn, bởi vậy rất nhiều người mặc qua đồ do Giai Tuệ may hoàn toàn chính là loại này, không thể nói là đẹp nhưng lại là không giống với những người khác.

"Được, vậy cô nói với tôi yêu cầu của cô như thế nào."

"Cô may tôi đều rất vừa lòng, tôi đã mua vải rồi, nhà cô ở đâu, tôi sẽ mang đến nhà đưa cho cô."

"Ồ, được, cô có biết nhà chồng của tôi không?"

"Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đi tìm cô."

"Được thôi."

Vừa ra cửa đã có chuyện làm ăn, tâm trạng Giai Tuệ rất vui vẻ, sau khi kết hôn thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt, việc kiếm tiên của cô cũng bị ảnh hưởng không ít.

Buổi sáng hôm nay mẹ chồng đã nói về sau tiền lương của Triệu Đông Lâm sẽ tiếp tục giao cho bà, mỗi tháng sẽ cho cô mười đồng tiền, cô thật sự cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, có lẽ bởi vì mối quan hệ từ thời hiện đại, người phụ nữ phải tự lập tự cường đã ăn sâu vào trong tâm trí, không thể nào giống như phụ nữ ở thời đại này phải hết lòng phụ thuộc vào người chồng.

Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, dựa vào chính mình là thực tế nhất.

"Hắc Đản, con muốn ăn gì dì sẽ mua cho con."

Hợp tác xã Cung Ứng và Tiếp Thị không phải cái gì cũng cần mua bằng phiếu, một số thứ có thể mua bằng tiền là được, Đổng Giai Tuệ gọi kẹo đường và bánh quy, cô còn mua thêm một phần cho Hồng Đào mang về cho cháu trai và cháu gái của cô.

"Ây da, cô cũng thật là một người dì tốt, có đồ ăn ngon cũng không quên phần bọn họ."

"Đây không phải là chuyện nên làm sao, vậy thì phiền cô mang vải đến đó giúp tôi.

"Chỉ là tiện đường thôi mà, cô cứ yên tâm đi."

Sau khi mua vải xong, Đổng Giai Tuệ đi cân bông, thời đại này không có bao nilon, cuối cùng cô phải đóng gói bằng bao tải.

"Được rồi, chúng ta ngồi ở đây đợi ba con tới đón."

Đổng Giai Tuệ mượn một băng ghế của hợp tác xã Cung ứng và Tiêu thụ, hai người ngồi bên trong đợi Triệu Đông Lâm.

Người ta đều nói thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng ở hợp tác xã Cung ứng và Tiếp thị không được tốt, nhưng bởi vì chị dâu của cô có người anh em đang làm Chủ nhiệm hợp tác xã Cung ứng và Tiếp thị nên đãi ngộ của cô cũng tốt hơn so với người khác một chút.

Trước đây cô cũng không có quen biết, trước khi kết hôn, Chu Ngân Đệ đưa cô đi chuẩn bị đồ vật hôn lễ cô mới biết đến.

"Hắc Đản, bánh bích quy ăn ngon không?"

Bánh bích quy tròn trịa giòn xốp, có hương lá hẹ, ở thời đại này không có dầu ăn tái chế, không có tỉnh dầu, bánh bích quy được nướng bằng bột lúa mì và dầu thuần thực vật cũng có mỹ vị không tồi, Đổng Giai Tuệ tự mình nếm thử một miếng cũng cảm thấy ăn rất ngon.

Hắc Đản ngồi ở bên cạnh Đổng Giai Tuệ, tay trái và tay phải đêu cầm một miếng bánh bích quy, nhai nhai giống như con sóc nhỏ và cậu bé ngoan ngoãn gật đầu sau khi nghe câu hỏi của Đổng Giai Tuệ.

Dường như người nhà nông đều không nỡ mua loại bánh bích quy này, nửa ký sáu hào năm.

Có thể mua được gần mười chục trứng gà mà vẫn không thể lấp đầy bụng.

Hợp tác xã cung ứng ở nông thôn rất ít khi bán bánh bích quy, có bánh bích quy nho nhỏ tròn trịa vị hàng, bánh bích quy vị mặn hình ngón tay, còn có mùi thơm ngọt ngào và được rắc hạt mè.

Ở các trung tâm mua sắm cao cấp trong thành phố, bánh bích quy được đựng trong hộp sắt để bán, khi còn bé Đổng Giai Tuệ đã từng ăn, trong nhà sẽ giữ lại hộp sắt để làm vật cất giữ, cất giữ một ít thứ vụn vặt.

Đổng Giai Tuệ ngồi ở bên cạnh nhìn Hắc Đản, sau khi nhìn kỹ, Hắc Đản là một cậu bé vô cùng thanh tú đáng yêu, khi ăn cũng rất đáng yêu, chỉ là bình thường cậu bé luôn cúi đầu, cũng không thích nói chuyện, cho nên trông có vẻ cậu bé không thích cười thích quậy như Anh Bảo đáng yêu mà thôi.

"Hắc Đản, con thích dì không?"

Đột nhiên bị hỏi câu này, Hắc Đản hơi giật mình quay đầu, cậu bé nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, khi bắt gặp ánh mắt tươi cười của Đổng Giai Tuệ, cậu bé lại giống như con ốc sên bị kinh sợ khi lộ ra khỏi vỏ và rụt người trở về.
Bình Luận (0)
Comment