Chương 121: Cùng Về Nhà Mẹ (6)
Chương 121: Cùng Về Nhà Mẹ (6)Chương 121: Cùng Về Nhà Mẹ (6)
Tiếc là ở thời đại này không có máy chụp hình không có điện thoại di động, nếu có thể quay lại cảnh tượng nhiệt huyết đó, thì nhất định nó có thể được lên tựa đề đầu tiên.
Đổng Giai Tuệ không có bất kỳ hứng thú nào đối với người nhà họ Lư, bọn họ sống tốt cũng được, sống tệ cũng được, giờ đây bọn họ không còn đọng lại bất kỳ cảm xúc nào trong cô nữa rồi.
Sau khi Triệu Đông Lâm tan làm, anh tới đón Đổng Giai Tuệ, đương nhiên người làm mẹ vợ như Trần Quế Hương không thể để cho con rể bụng trống trở về, bà đã nấu xong cơm tối vào lúc chập tối, chờ sau khi Triệu Đông Lâm tới đây, bọn họ nhanh chóng ăn cơm tối, để cho cả nhà bốn người bọn họ ăn xong rồi trở về sớm, không để trời tối.
Trên đường trở vê, Đổng Giai Tuệ mỉm cười hỏi Hắc Đản: "Hắc Đản, hôm nay con chơi vui không?”
Buổi chiều cô nhìn thấy Tiểu Mãn dẫn Hắc Đản chạy quanh phía trước và phía sau ngôi nhà, hai đứa trẻ cùng tuổi rất có tiếng nói chung, bọn họ nhanh chóng trở nên thân thiết, nhìn Hắc Đản phát ra nụ cười thật lòng, Đổng Giai Tuệ rất vui vẻ yên tâm, cuối cùng Hắc Đản cũng giống như một đứa trẻ bốn tuổi.
Lúc này trong lòng Hắc Đản vẫn còn lưu lại tâm trạng vui vẻ khi cùng nhau đùa giỡn với Tiểu Mãn, cậu bé dùng sức gật đầu, ánh mắt của cậu bé còn sáng hơn ánh hoàng hôn.
Đổng Giai Tuệ xoa cái đầu lông xù của cậu bé, xem ra mình quyết định đưa Hắc Đản tới đây là đúng, Hắc Đản cũng không phải là cậu bé tự kỷ trời sinh, chỉ là bởi vì cậu bé bị kích thích sau khi mẹ rời đi, là hoàn cảnh sinh hoạt thay đổi nên khiến cho tính cách của cậu bé cũng thay đổi, một đứa trẻ như vậy nên được gần gũi từng chút một, sưởi ấm từng chút một, không thể để cho cậu bé cảm thấy mình bị đối xử lạnh nhạt, đồng thời cũng không nên quá vội vàng.
"Vậy Anh Bảo của chúng ta thì sao, hôm nay con chơi cùng chị Điềm Nữu có vui không?”
Lúc Đổng Giai Tuệ nói chuyện với Trần Quế Hương, Chu Ngân Đệ đưa Điềm Nữu và Anh Bảo chạy vào trong thôn, mặc dù hai cô bé cách nhau khoảng nửa tuổi, nhưng vóc người cũng không chênh lệch bao nhiêu, đều có dáng vẻ trắng nõn mềm mại, mắt to, miệng nhỏ, đứng cạnh nhau giống như một cặp sinh đôi, rất dễ khiến cho người khác yêu thích, cô bé không chỉ mang về rất nhiều đồ ăn, đậu phông, kẹo, bánh bột ngô do nhà mình nướng, cô bé nói chuyện không ngớt, ngay cả cơm tối cũng không cần ăn.
Anh Bảo rúc vào trong ngực Giai Tuệ, khẽ ạ một tiếng, Giai Tuệ mỉm cười hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Sắc trời nửa tối tăm nửa u ám, một vầng trăng khuyết đang treo ở trên trời, cô ngồi phía sau chiếc xe đạp, trong ngực là Anh Bảo mềm mại đáng yêu, cảm giác yên tĩnh và tốt đẹp đã khiến cho Giai Tuệ đột nhiên sinh ra hứng thú muốn hát vang một ca khúc, cô khẽ ngâm nga một bài hát Con đường mòn ở nông thôn } .
"Đi trên đường mòn ở nông thôn, con trâu già trở về lúc hoàng hôn là bạn đồng hành của tôi, trời xanh phối hợp với ánh nắng chiều tà trong lồng ngực, đám mây rực rỡ là bộ quần áo của ráng chiều..."
Đúng như lời đồn, lúc này, bà Lư nằm trên giường bệnh chửi bới Lý Thải Phượng đang đứng ở trước mặt bà ta.
"Đồ con điếm không biết xấu hổ, làm ô nhục thể diện nhà họ Lư của chúng ta. Mày thèm muốn đàn ông lắm à, vừa nhìn thấy đàn ông thì nhảy dựng lên, giả vờ giả vịt rồi ở trong phòng trần truồng làm những chuyện dơ bẩn."
Trên mặt Lý Thải Phượng không có dấu hiệu gì của sự phẫn uất khi bị sỉ nhục, ngược lại còn nở nụ cười rồi nói:
"Thế nào gọi là không biết xấu hổ? Chẳng nhẽ muốn tôi vì con trai bà phải thủ tiết cả đời mới được sao? Như vậy tôi lại càng không cho bà như ý. Nếu bà có bản lĩnh thì làm cho tôi với con trai bà ly hôn đi. Đến lúc đó để xem nhà họ Lư mấy người làm sao ngẩng mặt lên nhìn người."
Lý Thải Phượng cũng chẳng phải loại tốt đẹp thiện lương gì, muốn cô ta vì Lư Thành Nguyên mà che giấu là chuyện không thể, không thông báo cho cả thiên hạ biết cũng là cám ơn trời đất rồi.
Bà Lư hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất, giận dữ mắng: "Cút, mày cút ngay, thứ điếm khốn nạn, đồ tiện nhân."
Lý Thải Phượng chẳng quan tâm, bà ta thích ném thì ném, dù sao đồ cũng chẳng phải do cô ta bỏ tiền ra mua.
"Bà muốn tôi đi thì tôi đi. Nếu mai này bà thấy tôi ở cùng người khác thì cứ nhắm mắt làm ngơ, chứ đừng tự làm cho bản thân mình tức giận nha."
Cô ta nói đi là đi rất tự nhiên, khác hẳn so với suy nghĩ của bà Lư, bà ta nghe xong mặt đỏ bừng bừng, suýt thì lên cơn đột quy.
Ngoài cửa, Lư Thành Nguyên ngồi trên băng ghế ôm đầu, âm thanh xuyên qua tai khiến hắn ta không thở nổi.