Chương 122: Thời Gian (1)
Chương 122: Thời Gian (1)Chương 122: Thời Gian (1)
Mẹ thì chửi rủa, vợ thì chế giễu, cả sự xấu hổ khi bị chế nhạo, tất cả làm hắn ta cảm thấy mình như một con vật bị người khác dòm ngó, phẩm giá dường như không còn một mảnh.
Tranh cãi với bà Lư xong, Lý Thải Phượng đi ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua Lư Thành Nguyên, cô ta khinh thường liếc nhìn hắn ta.
Tuy rằng cô ta thực sự đã làm chuyện có lỗi với hắn ta, nhưng trong mắt cô ta, Lư Thành Nguyên là một kẻ hèn nhát, đừng nói nhà họ Lư có ý kiến như thế nào với cô ta, nói thật là cô ta cũng chẳng muốn ở trong cái gia đình này nữa. Chờ khi nào tìm được một người đàn ông nguyện ý kết hôn với cô ta thì cô ta sẽ ly hôn với Lư Thành Nguyên, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô ta nghe nói vợ cũ của Lư Thành Nguyên đang sống rất tốt, nhìn đi, rời khỏi một người đàn ông hèn nhát và vô tâm đối với phụ nữ mà nói ngược lại lại là chuyện tốt. ...
Trong nhà mấy ngày nay rối như canh hẹ, Lư Thành Nguyên đang phải chịu áp lực tỉnh thần chưa từng có, đang trên đà suy sụp, không muốn đi ra ngoài, càng không muốn gặp mặt người khác, hắn ta thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của ba mẹ trở nên quái dị, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại không muốn nói, sợ làm tổn thương hắn ta khiến Lư Thành Nguyên trong lòng càng hoảng loạn.
Hôm nay, hắn ta cứ thế vô định bước ra khỏi lối vào làng, phát hiện chính mình đang đi về hướng thôn Thượng Hà.
Nhiều đêm mất ngủ, hắn ta thường nghĩ đến vợ cũ Giai Tuệ, cũng đã hơn một lần nhìn lại cuộc đời mình rồi ân hận, cho rằng cả đời này sai lầm lớn nhất của hắn †a chính là ly hôn Giai Tuệ.
Lúc này, đột nhiên hắn ta lại xúc động nảy sinh ý muốn gặp Giai Tuệ.
"Đông Lâm, vụ thu hoạch mùa thu ở thôn chúng ta đã kết thúc, lúa mì cũng đã được trồng xong rồi. Xã đã thông báo cho chúng ta nộp báo cáo tổng kết thu hoạch mùa thu vào tuần sau. Tôi nghĩ bản báo cáo này liền để cậu chuẩn bị đi, được không?”
Triệu Đông Lâm là cán bộ cơ sở được xã giao cho thôn, mục đích là để tới giám sát một chút. Thôn trưởng là một người thông minh, vì ai cũng biết rồi nên không việc gì phải giấu giếm, vậy nên cứ thế dứt khoát hào phóng tỏ thái độ, báo cáo giao cho anh tới làm, xảy ra vấn đề gì tự nhiên cả hai người phải cùng gánh.
Triệu Đông Lâm cũng không ngốc, thôn trưởng vừa nói đã hiểu ý, anh cười cười, biểu hiện không có ý từ chối.
"Được rồi, tôi sẽ viết báo cáo sớm nhất có thể trong hai ngày tới."
Khi Lư Thành Nguyên đến ngã tư thôn Thượng Hà, Triệu Đông Lâm tình cờ cũng đang cùng thôn trưởng dắt xe đạp đi dọc đường. Lư Thành Nguyên không quen biết Triệu Đông Lâm vì dù sao Triệu Đông Lâm mười mấy tuổi đã đi bộ đội, nhưng Triệu Đông Lâm lại biết Lư Thành Nguyên. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Giai Tuệ trong thị trấn là lúc cô bị vợ mới của Lư Thành Nguyên chặn lại. Lúc ấy, hắn ta cũng ở đó.
Khi Triệu Đông Lâm đi ngang qua Lư Thành Nguyên, anh quay lại nhìn và hơi nhíu mày.
"Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi đi trước nhé. Ngày mai vào trong thôn chúng ta lại nói chuyện."
Triệu Đông Lâm xoay người trả lời: "Dạ vâng, chú cứ yên tâm."
Triệu Đông Lâm không có trực tiếp rời đi mà là đậu xe sau một gốc cây bên đường, anh muốn nhìn một chút xem rút cục tên Lư Thành Nguyên này tính làm trò gì.
Lư Thành Nguyên biết Đổng Giai Tuệ được gả đến đội hai thôn Thượng Hà, nhưng hắn ta không quen biết Triệu gia, cũng không biết đi hỏi mọi người, vậy nên chỉ biết nhìn chăm chăm hướng cổng thôn chờ người trong lòng. Đáng tiếc mùa này Đổng Giai Tuệ đang ở nhà may quần áo, vậy nên làm sao mà cô có thể ở đây cho được?
Đang lúc Lư Thành Nguyên trông mòn con mắt cũng không thấy Đổng Giai Tuệ xuất hiện thì có người võ lên vai hắn ta, hắn ta kinh ngạc quay người lại liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dáng người đĩnh đạc mặc quân phục màu xanh lá cây đứng phía sau.
"Đồng chí, tôi thấy đồng chí đứng ở đây đã lâu, không biết là muốn tìm người hay có ý đồ bất lương."
Lư Thành Nguyên bản chất là một kẻ nhát gan, không làm chuyện xấu cũng đã sợ rồi, huống chỉ giờ lại làm chuyện xấu liền càng thêm chột dạ.
"Tôi ... tôi, tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn tìm một người."
Triệu Đông Lâm rũ mắt xuống, bình tĩnh hỏi: "Ồ, thì ra là tìm người. Vậy anh tìm ai?
"Giai...
Hai chữ "Giai Tuệ” vừa định nói ra, Lư Thành Nguyên dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì liền ngậm chặt miệng.
"Không có việc gì thì anh đừng có lảng vảng trước cổng thôn. Gần đây có người trong thôn báo trong nhà bị mất đồ, tôi có lí do để nghi ngờ là anh làm."
"Không phải, không phải tôi đâu, đây là lần đầu tiên tôi đến đây."
Lư Thành Nguyên liên tục xua tay, thực sự sợ người đàn ông cao lớn này nghĩ mình là ăn trộm bắt đi.
"Vậy còn không mau mau rời đi, nếu không tôi liền thả chó cắn người."