[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123: Thời Gian (2)

Chương 123: Thời Gian (2) Chương 123: Thời Gian (2)Chương 123: Thời Gian (2)

Lư Thành Nguyên cắn chặt răng, quay đầu lại nhìn con đường nhỏ quanh co, đầu đường bên kia dường như phảng phất thấy thân ảnh Giai Tuệ đang đứng cười tươi như hoa, tâm trạng hắn ta bỗng trở nên trống rỗng khó chịu, lại nhìn Triệu Đông Lâm bên cạnh ánh mắt như hổ rình mồi, lưu luyến mỗi bước rời đi.

Triệu Đông Lâm đứng tại chỗ nhìn theo một lúc lâu, mãi cho đến khi Lư Thành Nguyên rễ vào một khúc cua, đi về phía thôn Tiểu Lĩnh, lúc này anh mới đạp xe rời đi.

Anh về đến nhà, trong sân, đám trẻ con trong nhà đang đá cầu, cười ha hả thật náo nhiệt

Quả cầu được làm bằng một mảnh vải bọc tiên xu được nhét lông gà vào trong. Ngoài cầu đá Giai Tuệ còn làm bóng cát cho chúng, bóng được làm từ một túi tròn nhỏ đựng cát, đá đen nhét vào trong để chơi.

Anh Bảo là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Đông Lâm. Cô bé với đôi chân ngắn ngắn nhỏ xinh lon ton chạy lại, dang tay muốn Triệu Đông Lâm ôm. Triệu Đông Lâm khom lưng bế cô bé, ở mặt Anh Bảo thơm một cái.

"Con đang làm gì thế?"

Anh Bảo cầm quả cầu trên tay, cô bé còn nhỏ nên tay chân còn lóng ngóng, bởi vậy chỉ có thể xem trò đá trứng đen, nhưng mà Giai Tuệ cũng không để con bé thiệt thòi, khi làm mấy quả cầu đá cố ý chọn mấy cái lông gà đẹp nhất để làm cái cho Anh Bảo. Con bé thích lắm, cả ngày cứ thích cầm trên tay, không ném thì đá, sau đó tự mình nhặt về, nếu có người cùng con bé chơi, cùng nhau ném, cùng nhau nhặt, con bé lại càng vui.

"Thì ra là đá cầu a."

Anh Bảo gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt như hai quả nho đen ngước nhìn Triệu Đông Lâm khiến trái tim anh như tan chảy. Hắc Đản thấy cha mình ôm em gái, cậu cũng muốn được gần cha như em gái vậy, nhưng ham muốn và bản tính trẻ con này lại bị một cảm xúc khác đè nén nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không dám tiến lên phía trước.

Giai Tuệ đang may quần áo trong nhà. Lần trước cô về nhà ba mẹ là để lấy một vài đơn hàng, còn có may chăn, màn, quần áo cho người nhà nữa. Thời gian quá gấp gáp, cô hiện tại dương như không làm gì khác ngoài may vá.

Khi Triệu Đông Lâm vào phòng, Giai Tuệ chỉ ngẩng đầu lên nói: "Anh về rồi à?"

"ừ"

Anh đặt Anh Bảo xuống, lấy đèn dầu trong tủ bật lên, nói: "Giờ cũng chiều tối rồi, phải bật đèn lên chứ."

Anh cũng ủng hộ việc kinh doanh nhỏ của cô, nhưng nếu vì vài đồng bạc mà làm hỏng cả đôi mắt thì thật chẳng đáng chút nào.

Đôi khi anh cũng nghĩ, nếu mình không phải là con trai trưởng, nếu không phải ở chung với ba mẹ và em trai, lương hơn 60 tệ một tháng thì cô đã không phải mỗi ngày vùi đầu vào may quần áo, làm mười ngày mà lương chỉ được có mười tệ.

Nhưng trên đời này không có nếu như, dù có thương vợ đến đâu thì anh vẫn phải gánh lấy trách nhiệm của một người con trai, anh trai.

Khi nghe thấy sự quan tâm được ngụy trang thành lời trách cứ của anh, Giai Tuệ nở một nụ cười, tay chân tiếp tục động tác, nhưng miệng cũng không hề nhàn rỗi:

"Em biết rồi. Chẳng qua mải làm việc quá nên em quên mất để ý thời gian."

Triệu Đông Lâm thở dài: "Được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, nếu không kịp làm thì nhận bớt việc đi."

Đổng Giai Tuệ miễn cưỡng đồng ý.

Ăn cơm xong rồi đi ngủ, hiện tại Anh Bảo vẫn ngủ cùng Mỹ Hương. Giai Tuệ có ý tốt muốn đem Anh Bảo ngủ cùng mình nhưng Mỹ Hương từ chối. "Chị dâu, để Anh Bảo ngủ với em đi. Con bé ngoan lắm, không quấy chút nào, mùa đông lại có thể ôm con bé để sưởi ấm tay."

Thực ra đây chỉ là cái cớ, Trương Xảo Nhi đã nói với con gái để cô phụ giúp chị dâu, hiện tại Giai Tuệ đang bận nhiều công việc nên không thể chăm sóc cho Anh Bảo suốt được, hơn nữa bà cũng mong Giai Tuệ sinh cho bà một đứa cháu trai kháu khỉnh, vậy nên cô ngủ với Anh Bảo e không tiện.

Sau khi tắm xong, Đổng Giai Tuệ nhìn vào gương lau mặt, cô kiên trì dùng nước vo gạo rửa mặt, còn rủ cả Mỹ Hương cùng dùng. Mỹ Hương vốn không tin làm vậy có thể trắng lên, nhưng khi dùng được một tháng, ra ngoài mọi người ai cũng nói da cô trắng hơn, cũng mịn hơn nữa. Lúc này cô mới tin lời chị dâu nói, vê sau không cần Giai Tuệ bảo, mỗi ngày đều chắt lấy nước vo gạo đầu tiên để đem dùng.

Triệu Đông Lâm tắm xong bước vào liền nhìn thấy vợ mình đang soi gương rồi tự sờ mặt mình, lọ nhã sương kia là anh đi họp trên trấn về mua cho cô, lúc cầm lấy nó cô đã rất vui.

Buổi tối hôm nay Triệu Đông Lâm có ham muốn rất mãnh liệt, bởi vì từ trong quân đội ra, nên anh làm mấy trăm cái hít đất khí thế, Đổng Giai Tuệ thiếu chút nữa chịu không nổi, ôm eo anh liên tục xin tha.

Nhưng cô sợ người khác nghe thấy, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm mại, rơi vào lỗ tai anh nghe lại càng thêm mị hoặc, vì vậy thay vì kiềm chế thì ngược lại anh càng thêm điên cuồng.

"Em là của anh, nói, em là của anh."

Giai Tuệ khó chịu muốn khóc, nào có tâm tư để nghe những gì anh nói.
Bình Luận (0)
Comment