[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124: Bánh Tiết Heo (1)

Chương 124: Bánh Tiết Heo (1) Chương 124: Bánh Tiết Heo (1)Chương 124: Bánh Tiết Heo (1)

Không nghe thấy câu trả lời của Giai Tuệ, Triệu Đông Lâm càng tăng thêm lực đạo hướng về phía trước.

Ngày hôm sau, Giai Tuệ đứng dậy đỡ eo, tức giận bấu eo Triệu Đông Lâm.

"Anh lần sau còn làm vậy là em giận đấy."

Triệu Đông Lâm cong môi, chỉ tùy ý phóng túng một chút, tư vị thật sự không tỆ....

Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt đã bước sang tháng chạp, trời giá rét, người nông dân tạm ngừng trồng trọt trên cánh đồng, mọi nhà bắt đầu tất bật đón tết.

Làm màn thầu, làm bánh giò, xay đậu phụ, dọn dẹp nhà cửa nên dù không đi làm nhưng việc trong nhà ngày càng nhiều.

Trong hai tháng qua, Đổng Giai Tuệ cũng đã kiếm được khoảng 30 tệ nhờ may quần áo cho người khác. Ngoài việc giúp người khác may quần áo, cô còn may cho cả mọi người trong nhà, vậy nên ngoại trừ Trịnh Nguyệt Phân ra thì ai trong gia đình cũng thực hài lòng.

"Mổ heo, mổ heo, mau đến xem mổ heo đi."

Ngay từ sáng sớm, mọi người đã tất bật ở nhà, lũ trẻ vui sướng chạy đi bảo nhau đi xem mổ heo. Mổ heo là vui nhất trong năm, vì như vậy đồng nghĩa với việc có thịt ăn.

Năm nay đội ngũ nuôi được hai mươi ba con heo, mười lăm con giao cho công xã, tám con còn dư lại làm thịt ăn tết, mỗi con heo đều được xã viên nuôi dưỡng rất chuyên tâm, nó nặng khoảng một trăm ký.

Cảnh làm thịt heo rất náo nhiệt, rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, hâu hết mọi người đều cầm giỏ và chậu ở trên tay, chờ kết thúc để chia thịt. "Có lẽ năm nay sẽ được chia rất nhiều? Năm ngoái là sáu con, một nhà chia thành hai mươi tám, năm nay chắc chắn nhiều hơn năm ngoái."

"Chắc chắn là sẽ nhiêu, năm ngoái tôi còn chưa được nếm thử, tôi chỉ ăn hai cái sủi cảo, người trong nhà lại trốn tôi ăn thịt, khiến tôi vô cùng tức giận."

"Đến mức đó sao, ăn chung nồi mà bọn họ còn có thể trốn cô để ăn thịt?"

"Lúc đó tôi về nhà mẹ đẻ, bọn họ không cho tôi ăn thì cũng được đi, nhưng Đại Tráng là cháu trai cả của nhà bọn họ, mà bọn họ cũng không để lại cho thằng bé hai miếng, tôi hoàn toàn không thể trông chờ vào bọn họ."

Bên cạnh Đổng Giai Tuệ là hai cô con dâu trẻ tuổi, hai người bọn họ đang chế nhạo nhà chồng như thế này như thế kia, mà mẹ chồng Trương Xảo Nhi lại đang đứng ở bên cạnh cô, sau khi nghe xong, cô cảm thấy hơi lúng túng.

"Mẹ, tiết heo có được chia cho đội ngũ không?"

Mặc dù không phải là Đổng Giai Tuệ rất thích thứ này, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không tệ lắm, dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là cô muốn làm bánh tiết heo để ăn.

"Tiết heo cũng không có bao nhiêu, có người thích ăn có người không thích ăn, nhà ai muốn thì sẽ được chia một ít."

Nói mới nhớ, đó là tài sản tập thể, mọi người đều có phần, cơ chế phân chia này kiêng ky nhất đối với ba chữ "Không công bằng”, ví dụ như tiết heo, mặc dù có người không thích ăn, nhưng khi thấy người khác có mà mình lại không có, thì bọn họ sẽ cảm thấy không vui, vì vậy nếu muốn thịt hoặc tiết heo thì sẽ được chia nhiều ít tùy theo tình hình.

"Mẹ, có ai muốn lòng heo không? Con muốn lấy một ít lòng heo phổi heo vê nấu canh, rất bổ dưỡng."

Giai Tuệ nhìn thấy lòng heo bị người ta tiện tay ném xuống đất, trông giống như không có ai quan tâm đến nó, cô hơi cảm thấy đáng tiếc. "Thứ này có thể ăn sao?"

Không phải là không ai ăn lòng, chỉ là việc rửa chúng cực kỳ phiên phức, nếu làm không sạch sẽ thì nó sẽ có mùi vị khó chịu, cộng thêm trong bụng mọi người đều thiếu chất béo, nên việc ăn thịt mỡ mới có thể khiến người ta cảm thấy sung sướng, nên bình thường bọn họ sẽ không lấy thứ này.

Giai Tuệ cũng phát hiện ra sự khác biệt giữa các khu vực và thời đại, ví dụ như công xã đạt được rất nhiều nước và cá, nhưng dân bản xứ lại không thích ăn cá, cách nấu ăn cũng rất đơn giản, không giống thế kỷ hai mươi mốt, một món ăn cũng có khoảng một trăm cách làm, khẩu vị của mỗi người cũng không giống nhau, lấy cá làm ví dụ, có cá băm ớt xay, cá kho dưa chua, cá kho tộ, gỏi cá, cá nướng...

"Có thể ăn, rửa sạch sẽ là có thể ăn, giống như xương vậy, nấu canh rất ngon."

Nếu con dâu đã nói ăn rất ngon thì nhất định là rất ngon, bà ấy vẫn luôn nhớ đến mùi vị của canh xương, điều quan trọng là thứ kia còn có lợi ích thực tế, chỉ cần tốn năm hào là đã có thể mua được mấy ký, nấu được một nồi lớn, lại cho thêm một ít củ cải vào bên trong, có thể ăn ngon đến mức no bụng.

"Được, mẹ sẽ đi tìm anh Hòe Sơn của con để nói chuyện, nhờ nó để lại cho nhà chúng ta."

Làm thịt mấy con heo phải tốn hơn hai tiếng, sau khi làm thịt xong, bọn họ còn phải cân lại, số thịt nguyên chất là hơn bảy trăm năm mươi ký.

"Quá tuyệt rồi, năm nay thật là bội thu."
Bình Luận (0)
Comment