Chương 126: Bánh Tiết Heo (3)
Chương 126: Bánh Tiết Heo (3)Chương 126: Bánh Tiết Heo (3)
"Cái này hơi giống như bánh chưng, thực sự chúng ta hiếm khi nhìn thấy mọi người làm ra cái này, vẫn là chị thông minh, sao chị có thể nghĩ ra cách làm như vậy."
Những người ở nơi này thường hầm tiết heo với đậu hũ, nấu canh tiết heo, thậm chí bọn họ còn ăn trực tiếp sau khi làm nóng cùng với một chút muối và ớt.
"Mỹ Hương, cầm hai cái đưa cho nhà bác cả của con, bác gái của con thích ăn bánh chưng, nhất định là bà ấy thích ăn cái này."
Mỹ Hương gật đầu, cô ấy cầm lấy cái chén đựng hai cái bánh và đi đến nhà bác cả.
"Trẻ con nên ăn ít gạo nếp, nếu ăn nhiều sẽ bị đầy bụng."
Trương Xảo Nhi thấy hai cháu trai ăn từng miếng từng miếng rất ngon miệng, bà ấy sợ bọn họ ăn nhiều sẽ đau bụng, nên bà ấy vội vàng ngăn lại, còn Anh Bảo, cô bé ăn xong một cái thì cô bé đã không thể tiếp tục ăn nữa.
"Đúng vậy, mọi người không thể ăn quá no, phải để bụng ăn những thứ khác."
Lúc đầu mấy đứa trẻ còn cảm thấy không nỡ, nhưng sau khi nghe thấy Giai Tuệ nói còn có đồ ăn, lúc này bọn họ mới cam tâm tình nguyện ngừng ăn, ở một nơi không ai chú ý tới, Trịnh Nguyệt Phân cũng ngừng ăn, hiển nhiên cô ta cũng mong đợi những món ngon mà Giai Tuệ đã nói.
Chế biến lòng heo là một quá trình rất phiên phức, Giai Tuệ lấy ra một ít tro bếp, cô ném toàn bộ tro bếp vào lòng heo đã được rửa sạch một lần, sau đó cô bắt đầu xoa bóp chà xát để làm sạch lớp dầu mỡ trên da.
"Ây da, cách làm của con rất hay."
Trương Xảo Nhi nhìn thấy con dâu cả làm việc vừa giỏi lại vừa lanh lẹ, bà ấy cũng không nhịn được mà khen ngợi ở trong lòng, có thể là sự kỳ vọng của bà ấy đối với Giai Tuệ trước khi kết hôn là quá nhỏ, nhưng sau này Giai Tuệ luôn khiến cho bà ấy cảm thấy ngạc nhiên.
Trước tiên, Giai Tuệ làm sạch lòng heo và phổi heo, đây là vì cô muốn giữ lại để nấu canh.
Cho nước và gia vị vào nồi canh, bắc lên bếp than và hạ nhỏ lửa để hầm, có lẽ sẽ mất khoảng hai tiếng mới có thể hầm ra mùi vị.
Phần ruột già còn lại làm phức tạp hơn, mặc dù Giai Tuệ có thể xử lý được, nhưng cô trước đó cũng là một tiểu công chúa chỉ cần ăn no, không cần làm gì ở thời hiện đại!
"Đông Lâm, anh làm cái này giúp em đi, sau khi làm xong em sẽ nấu món ngon cho anh.”
Khi Giai Tuệ hết đường xoay sở thì Triệu Đông Lâm đẩy xe đạp trở về, cô vội vàng đi qua kéo Triệu Đông Lâm ở lại.
"Đợi đã, chờ anh bỏ bàn đạp xuống đã."
Chiếc xe chưa kịp dừng lại thì đã bị cô kéo theo, chuyện sau đó chính là phải xử lý hai cái ruột già cực kỳ bốc mùi.
Nhưng suy cho cùng anh cũng là một người quân nhân đã trải qua vô số khó khăn thử thách hiểm trở, anh cũng không sợ bị súng thật bắn đổ máu hy sinh, ruột già nho nhỏ này thì có được tính là cái gì, không bao lâu sau anh đã làm xong cho cô.
"Quá tuyệt rồi, anh thật sự quá giỏi, chờ em, em sẽ đi nấu món ngon cho anh."
Triệu Đông Lâm cúi người câm xà bông rửa tay ở bên giếng, anh nhìn vẻ mặt tràn đầy vui vẻ của Giai Tuệ, khóe miệng của anh cũng bất giác mỉm lên.
Chỉ cần làm cho vợ vui vẻ, đừng nói là ruột già, dù có bảo anh nhảy vào hâm phân thì anh cũng sẵn lòng, dĩ nhiên, buổi tối có thể phối hợp với anh làm ra những chuyện kích thích ở trong chăn thì càng tốt. Tối hôm đó, nếu như nhà người khác làm thịt kho, thịt đầu heo, thì nhà họ Triệu là canh lòng heo phổi heo, ớt xanh xào ruột già, còn có cải trắng và sủi cảo thịt heo.
Nước canh màu trắng sữa, bên trong chất đầy bánh sủi cảo thơm ngát, chọn một ít ớt bỏ vào bên trong, vừa thơm vừa cay, mùi vị xông thẳng vào óc, còn ruột già kia, vốn dĩ nó là thứ hôi hám, sao có thể nấu ra mùi vị như vậy, thật là phản khoa học!
Mọi người trong nhà đều ăn đến mức no căng tròn, điều quan trọng là lòng heo không tốn tiền, Giai Tuệ hầm một nồi canh lớn, ngày mai còn có thể ăn tiếp.
"Đúng thật là, sau khi ăn xong trong lòng cảm thấy rất thoải mái."
Trương Xảo Nhi chưa từng đi học nên bà ấy không biết cảm giác hạnh phúc là gì, bà ấy chỉ biết là vào giờ khắc này trong lòng bà ấy vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái, đây là món ăn làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc.
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, trên mặt của mỗi người đều mang theo nụ cười ấm áp, ngay cả Trịnh Nguyệt Phân cũng bị mất đi sự gay gắt và không khoan nhượng của những ngày qua.
Sau khi ăn cơm xong, Giai Tuệ đi tắm, nồi chén trong phòng bếp được để lại cho Mỹ Hương và Trịnh Nguyệt Phân dọn dẹp, hôm nay Trịnh Nguyệt Phân cam tâm tình nguyện làm việc mà trước đây chưa từng có.
Chờ đến khi Giai Tuệ bước ra khỏi phòng tắm, phòng bếp và gian nhà chính đã tối om, mọi người đã trở vê phòng của mình để nghỉ ngơi.
"Vợ à, sao em lại có bản lĩnh như vậy, món gì em cũng biết nấu?"