Chương 130: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (1)
Chương 130: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (1)Chương 130: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (1)
Trịnh Nguyệt Phân bày tỏ thái độ trước tiên: "Mẹ, con không có ý kiến."
Khi cô ta vừa mở miệng, mọi người đều nhìn cô ta, Giai Tuệ cũng cảm thấy rất bất ngờ, hiếm khi cô em dâu này không có đứng ra làm ồn.
"Ừ, nếu mọi người đều không có ý kiến, thì cứ làm như vậy, theo lý mà nói mẹ sẽ không hỏi các con tiêu xài số tiền này như thế nào, nhưng mỗi một xu đều không dễ dàng kiếm được, có thể để dành thì hãy để dành, đừng phung phí."
Trương Xảo Nhi cầm ra một xấp tiền giấy mười tệ và đưa cho mọi người, bà ấy đưa cho hai vợ chồng nhà thằng cả trước, sau đó lại đưa cho hai vợ chồng nhà thằng hai, cuối cùng mới đưa cho Triệu Mỹ Hương.
Ngay khi tiền vừa tới tay, Trịnh Nguyệt Phân lập tức lấy tiền ở trong tay Triệu Đông Hà, cô ta đếm tiền với vẻ mặt tràn đầy đắc ý, trong lòng cô ta đang tính toán phải để dành bao nhiêu, phải dùng bao nhiêu.
Mùng hai về nhà mẹ phải tiêu tiền, cô ta không thể so sánh được với các chị em khác ở trong gia đình, phải mang đủ quà biếu, còn phải lì xì cho mấy đứa nhỏ, tính một lần là phải tốn sáu đến tám tệ, nhưng không sao, mọi người đều lì xì cho Thạch Đầu, nhà cô ta chỉ có một mình Thạch Đầu, nếu so với các chị em trong nhà có mấy đứa con, thì đúng là cô ta hơi thiệt thòi.
Sau khi ăn cơm giao thừa thì chính là lúc thả dây pháo, ở trong nông thôn có một tập tục, chính là so nhà ai có dây pháo nổ lớn hơn, tiếng vang càng lớn thì chứng tỏ năm sau người đó sẽ càng phát đạt hơn.
Hôm nay dây pháo nhà họ Triệu là do Triệu Đông Hà đi mua, anh ta đã chọn dây pháo dài nhất ở trong hợp tác xã cung ứng.
Dây pháo được treo ở ngọn cây, sau khi đốt kíp nổ ở phần đuôi thì nó bắt đầu phát ra âm thanh "bùm bùm bùm', Anh Bảo bịt tai trốn ở trong ngực Giai Tuệ, Thạch Đầu võ tay nhảy nhót ở dưới tàng cây, thằng bé bị mẹ thằng bé kéo trở về, Hắc Đản không nghịch ngợm như Thạch Đầu, cậu bé chỉ đứng nhìn ở phía sau ba.
"Chúng ta tới chơi Bài Cửu đi, dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mau thư giãn thoải mái đi."
Giao thừa phải có gác đêm, mười hai giờ phải ăn sủi cảo, sau khi ăn sủi cảo xong thì phải đi ra ngoài chúc tết, dù sao cũng nhất định là không thể ngủ, mấy chục gia đình trong đội sản xuất, hơn một trăm căn nhà, còn có đội sản xuất lân cận, đều là người có quan hệ họ hàng rất tốt, đi tới trời sáng cũng không đi hết.
Dĩ nhiên, chúc tết là chuyện của đàn ông, phụ nữ ở nhà nói chuyện cắn hạt dưa, đến nhà hàng xóm trò chuyện một chút là được.
Ở nông thôn, bình thường con dâu mới cưới đều sẽ bị giục sinh con, Đổng Giai Tuệ hoàn toàn không bị quấy nhiễu về chuyện này, ai cũng biết cô đã từng ly hôn, vì không thể sinh con nên đã bị đuổi ra khỏi nhà, hễ là người có mắt nhìn, thì sẽ không có ai nói đến chuyện sinh con ở trước mặt cô, đó không phải là đang rắc muối lên vết thương của người ta hay sao?
Buổi trưa trong nhà không đốt lửa, cô dùng bếp than để hâm nóng món ăn hôm qua, hấp thêm vài cái bánh bao để làm bữa ăn, buổi chiều Giai Tuệ trở vê nhà ngủ bù, trong lúc mơ màng, cô bị một người ôm vào trong ngực, tiếp theo là miệng của cô đã bị chặn lại.
"Ưm... Anh làm gì thế, giữa thanh thiên bạch nhật."
"Anh nhớ em."
Giai Tuệ mở mắt nhìn cửa sổ, may mà rèm cửa sổ đang được đóng kỹ, có rất nhiều người đang ngồi ở gian nhà chính, nếu như bị người khác nhìn thấy thì sẽ rất mất mặt.
Triệu Đông Lâm ôm lấy cô và hôn môi, ở trong ngực anh, thái độ của Giai Tuệ dần dần yếu dần, cô ỡm ờ đáp lại.
Vào mùng hai của năm mới phải về nhà mẹ đẻ, trước đó Triệu Thải Hà đã nói với Trương Xảo Nhi, mùng hai Giai Tuệ sẽ trở về, mùng ba cô ấy sẽ dẫn chồng và con trở về, đúng lúc mấy bà cô nhà chồng của cô ấy cũng về nhà vào mùng hai, như vậy thời gian có thể được dời ra.
"Khi nhìn thấy bà ngoại và ông ngoại thì phải biết thưa, còn có cậu, mợ, anh trai, em gái, năm mới con đã lớn thêm một tuổi, con phải hiểu chuyện và nghe lời hơn năm ngoái, có biết không?"
Trước khi trở vê Đổng Giai Tuệ thay quần áo cho Hắc Đản, may mà cô đã nhìn xa trông rộng và có khả năng dự đoán, cô đã may hai chiếc áo khoác, ngày hôm qua chơi đùa cả ngày, quần áo mới đã dính bụi, đi thăm người thân sẽ rất khó coi.
Từ hai tháng trước, Giai Tuệ và Hắc Đản đã thổ lộ tình cảm chân thành, tính cách của Hắc Đản cũng đã thoải mái hơn trước kia rất nhiều, cậu bé đã đón nhận người mẹ kế là Giai Tuệ, nụ cười trên mặt của cậu bé không chỉ tăng lên, mà cậu bé còn nguyện ý đi ra khỏi nhà cùng nhau đùa giỡn với những người bạn cùng tuổi khác, mặc dù cậu ấy không gọi cô bằng mẹ giống như Anh Bảo, nhưng Giai Tuệ chưa bao giờ đối xử khác biệt với cậu bé.
"Vâng, con biết rồi, con sẽ lễ phép."