[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (2)

Chương 131: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (2) Chương 131: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (2)Chương 131: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (2)

Giai Tuệ xoa đầu cậu bé: "Được rồi nhóc con, đi ra ngoài đợi một lát, chúng ta sẽ lập tức xuất phát."

Đương nhiên không thể đi tay không về nhà mẹ đẻ, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ vào đầu năm, một cây thuốc lá, hai bình rượu trắng, nửa ký dầu, hai con cá khoảng năm ký, trước khi đi Trương Xảo Nhi lại cầm thêm một túi giấy, bên trong là nửa ký táo đỏ được bà ấy phân chia.

"Mang thêm cái này đi."

"Mẹ, cái này không cân mang theo, trong nhà cũng không còn dư lại bao nhiêu."

"Mang đi đi, không phải chị dâu thứ ba của con đang mang thai hay sao, bồi bổ cơ thể cho cô ấy."

Trương Xảo Nhi không nhịn được mà than thở ở trong lòng, con dâu người ta mang thai hết đứa này đến đứa khác, nhưng sao hai đứa con dâu nhà mình đều không có động tĩnh, đúng là khiến người khác buồn râu.

"Cảm ơn mẹ, vậy con sẽ nhận lấy."

May mà Trịnh Nguyệt Phân đã lên đường rời đi, nếu để cho cô ta nhìn thấy mẹ chồng cầm táo đỏ cho mình, thì chắc chắn cô ta sẽ nổi nóng giở trò, nói gì mà tại sao bà ấy cho cô mà không cho cô ta.

*x**

"Trở về rồi trở về rồi, Giai Tuệ và Đông Lâm trở về rồi."

Trần Quế Hương đã mong đợi từ sáng sớm, vì Giai Tuệ bọn họ tới đây, nên hôm nay ba người chị dâu đều không trở về, bọn họ đều đang đợi ở nhà.

"Chủ yếu chính là chờ em rể tới uống rượu, lân trước chưa được uống thỏa thích." Chiếc xe đạp dừng lại, anh lấy quà từ trên đầu xe xuống, mấy người anh trai đi tới vỗ cánh tay của Triệu Đông Lâm, nghênh đón anh vào nhà.

"Táo đỏ này là Đông Lâm được phát để ăn tết, lúc trở vê mẹ chồng đã nhét vào, bà ấy nói rằng cho chị dâu bồi bổ cơ thể."

Bụng của Triệu Lệ Quyên vẫn chưa thể lộ rõ, sau khi cô ấy nghe thấy lời nói của Giai Tuệ, cô ấy mỉm cười nhận lấy túi táo đỏ kia.

"Ây da, không cần ăn cái này, chị ở nhà cứ ăn uống đầy đủ là được rồi, cái này vẫn nên để cho mẹ, chị trẻ tuổi khỏe mạnh, không cần cái này."

Sau khi nói xong, cô ấy đưa túi giấy cho mẹ chồng Trần Quế Hương.

"Nếu ông bà sui gia cho con thì con cứ nhận lấy, đây cũng là tâm ý của bà ấy, con cũng có thể ăn nó vào lúc rảnh."

"Đúng vậy, mẹ còn có em, lần sau em sẽ mua mang về cho mẹ."

Giai Tuệ cũng khuyên chị dâu thứ ba.

"Đúng vậy, mẹ chúng ta có đứa con gái rất hiếu thuận, cả thôn này cũng không có ai hiếu thuận như Giai Tuệ, lần nào trở vê không phải bao lớn bao nhỏ thì cũng mang theo một số đồ tốt, người trong đội đều nói đùa rằng, em gái rơi vào ổ hạnh phúc, nói con gái của mẹ rất có phúc, ăn quà của con rể cả năm cũng có thể tăng được mấy ký."

"Cũng đúng, hôm nay nhất định những người ở trong đoàn đội đều nhìn thấy mọi người tới đây, suýt nữa đầu xe gần như không thể treo được, rất nhiều người cảm thấy hâm mộ."

Chu Ngân Đệ, Lưu Tú Vân thay nhau khen ngợi Giai Tuệ hiếu thuận, thật ra thì bọn họ đang khen Trân Quế Hương có phúc.

"Mọi người biết là được rồi, cho nên có con gái sẽ khác với không có con gái, ngày mai các con trở về cũng phải mang thêm một ít thứ, để cho người khác cũng khen ngợi các con, người làm mẹ chồng như mẹ cũng được thơm lây." Con gái mang càng nhiều đồ vê nhà mẹ thì chứng tỏ cuộc sống của con gái ở nhà chồng rất tốt, hơn nữa điều này cũng cho thấy mẹ chồng là một người dễ sống chung.

"Đúng vậy, mẹ của chúng ta là một người mẹ chồng vô cùng tốt, ai mà không khen ngợi."

Ba người chị dâu nói đùa khoảng mười phút, sau đó bọn họ đều mượn cớ rời đi, bọn họ biết hai mẹ con nhất định là có những lời tâm sự, nên ba người chị dâu đều nhường không gian lại cho bọn họ.

"Gần đây sống thế nào? Cuộc sống có tốt không?”

Hy vọng lớn nhất và duy nhất của người mẹ là đứa con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, cho dù trong lòng có hàng trăm hàng ngàn câu hỏi, nhưng câu đầu tiên vẫn luôn là "Con sống có tốt không".

"Rất tốt, không mâu thuẫn gì, Đông Lâm đã đưa tiền thưởng năm trước cho con, sau bữa cơm giao thừa mẹ chồng còn tặng cho mỗi người ba mươi tệ, cộng thêm tiên may quần áo, có thể để dành hơn một trăm tệ."

Giai Tuệ kể lại tất cả mọi chuyện ở nhà chồng, cô biết mẹ cô muốn nghe cái gì, trọng điểm là khai báo tập trung vào tình hình kinh tế.

"Ừm, khá tốt, cuối cùng cũng không đối xử lạnh nhạt với con."

Tình hình kinh tế mãi mãi đại biểu cho địa vị gia đình của một người, giống như nguyên chủ trước kia ở nhà họ Lư, trên người cũng không có một xu tiền, dường như khi về nhà mẹ đẻ cũng không thể mang theo thứ gì, khi đó Trần Quế Hương chỉ một lòng mong đợi con gái được sống tốt, bà chưa bao giờ bắt bẻ những chuyện này, mỗi lần con gái trở về, bà luôn cho con gái một ít quần áo và đồ ăn.
Bình Luận (0)
Comment