[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (3)

Chương 132: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (3) Chương 132: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (3)Chương 132: Mùng Hai Về Nhà Mẹ (3)

Bây giờ sau khi suy nghĩ lại, khi đó thật là ngu ngốc, cái gọi là đi một ngày đàng, học một sàng khôn, nhưng bây giờ cuối cùng Trân Quế Hương cũng đã biết, vì vậy mỗi lần Giai Tuệ mang nhiều quà trở về, bà lại rất vui vẻ, giống như lân này, mẹ chồng của Giai Tuệ còn cố ý cho con dâu thứ ba đang mang thai một gói táo đỏ.

"Mẹ chồng của con biết chuyện kia của con không?"

Tâm tư của Trần Quế Hương khẽ dao động, bà hỏi Giai Tuệ một vấn đề.

"Chuyện gì ạ?"

Lúc đầu Giai Tuệ thật sự không đoán ra mẹ cô đang nói đến cái gì, cô không hiểu hỏi lại.

"Chuyện con vẫn còn trinh tiết ấy"

Giai Tuệ bừng tỉnh hiểu ra.

"Chuyện này à, có lẽ rồi, nhưng con cũng không biết Đông Lâm đã nói với bà ấy hay chưa."

Trân Quế Hương duỗi tay chọt lên trán của cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con nói xem sao con lại ngốc như vậy, có lẽ sau này mẹ chồng con sẽ nhắc đến chuyện giục sinh con đấy, con và Đông Lâm đã kết hôn được ba tháng, theo lý mà nói con cũng nên mang thai.

Giai Tuệ suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có lẽ mẹ chồng của cô cũng không có ý này.

"Sẽ không, mẹ chồng chưa từng nhắc tới chuyện con cái đối với con, bà ấy chỉ đơn thuần cho chị dâu bồi bổ thân thể, bà ấy không có ý gì khác."

Trân Quế Hương thật sự muốn cầm búa để gõ đầu con gái nhà mình, xem thử liệu bên trong có chứa đầy rơm rạ hay không. Mang thai là chuyện thường xảy ra đối với những cô con dâu nông thôn, ba năm ôm hai đứa, bụng lớn vẫn có thể ra đồng làm việc như thường, thậm chí có người cúi đầu sinh con, nếu mang thai trong hoàn cảnh này, đặc biệt là mang thai lần thứ hai, vốn dĩ đó cũng không phải là chuyện trịnh trọng gì.

Cho Giai Tuệ một gói táo đỏ, cố ý nói là cho chị dâu nhà mẹ đẻ của Giai Tuệ, vốn dĩ ông bà sui gia mẹ chồng không cần khách sáo như vậy, đây có lẽ là mượn cớ giục sinh con, nhưng con gái nhà mình lại giống như đầu gỗ, cô không hề nghĩ đến phương diện này.

"Vậy mẹ hỏi con, bụng của con có động tĩnh gì chưa?"

Trước kia cô đã từng nói đến lý do không mang thai, nhưng bây giờ con rể rất tốt, nếu vẫn không có động tĩnh thì đây là chuyện không thể nào nói nổi.

"Không có động tĩnh gì.'

Hơn nữa cũng sẽ không có động tĩnh gì, sinh con vào thời điểm này, cô và Triệu Đông Lâm đã nhất trí với nhau, đó chính là không sinh con trong vòng ba năm, còn biện pháp tránh thai như thế nào, ngoài khoảng thời gian an toàn, thì chính là dùng cách phương pháp phụ giúp khác, chỉ cần không phải là xác suất trúng số, thì có lẽ sẽ không thể mang thai.

"Sao lại không có động tĩnh gì, con phải được để ý một chút, nếu thật sự không được thì con phải đến bệnh viện khám thử."

Nếu không biết chuyện kia thì cũng được đi, nhưng sau khi biết, bà chắc chắn sẽ có niềm hy vọng đối với con gái, đối với người phụ nữ mà nói, không thể sinh con là một sự tổn thương rất lớn, con gái đã từng trải qua một lần, quả thực bà không muốn con gái lại phải trải qua một lần nữa.

"Mẹ, con không sao, mẹ cứ yên tâm, chúng ta cứ thuận theo đương nhiên, có được không? Đông Lâm đã có Hắc Đản và Anh Bảo, cũng không phải là đợi con sinh, hơn nữa, Anh Bảo còn nhỏ, nếu bây giờ con có thai thì sẽ rất bất tiện."

Trân Quế Hương là người thế nào, sau khi bà nghe xong, bà cũng biết trong này có chuyện gì đó, nhất định là cô đang quan tâm đến hai đứa trẻ kia.

"Được rồi, suy cho cùng đây cũng là cuộc sống của con, có lẽ con đã biết rõ con nên làm cái gì, có một số chuyện, nếu thật sự có vấn đề, thì con nên đi khám thật sớm, nếu không có vấn đề, thì con hãy thương lượng với con rể, đừng khiến mẹ chồng con không vui."

Trong một câu nói này bao hàm rất nhiều nội dung, biết rõ nhưng nói thẳng ra, nói đến vấn đề thì lập tức dừng lại, dù là một người mẹ rất yêu thương con nhưng bà cũng không thể sống thay cho con gái mình, năm nay mùng hai năm mới, không cần phải lải nhải, tạm thời cứ để cho cô cảm thấy thoải mái.

Giai Tuệ mỉm cười vịn lên cánh tay của Trân Quế Hương, biết mẹ cô không tiếp tục truy hỏi chính là có ý bỏ qua cho cô.

Ngày hôm nay Triệu Đông Lâm lại uống say ở trên bàn rượu, sau khi Giai Tuệ đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi cô mới phát hiện anh đang giả vờ say.

"Anh làm gì vậy, sao anh lại thích giả vờ say như thết"

Trên miệng Triệu Đông Lâm toàn là mùi rượu, anh xoa bàn tay của Giai Tuệ, anh cười nói: "Đây là sách lược, nếu anh không giả vờ say, thì ba người anh trai của em sẽ phải uống đến mức nôn ra."

Lưu lượng của anh được tạo ra ở trong bộ đội, với tửu lượng của ba người anh vợ, thật sự là không đáng nói ở trước mặt anh, vì không để cho cha vợ và ba người anh vợ mất mặt ở trước mặt mình, nên lúc này Triệu Đông Lâm mới hy sinh hình tượng của mình và giả vờ say.

"Được rồi, anh rất có tâm nhãn*."

*Khả năng chu đáo; sự chu đáo; khả năng nhìn cách đối xử với người khác, sự thông minh
Bình Luận (0)
Comment