Chương 141: Thiên Vị Triệu Đông Lâm (3)
Chương 141: Thiên Vị Triệu Đông Lâm (3)Chương 141: Thiên Vị Triệu Đông Lâm (3)
"Được, Mỹ Hương, vẫn là em tốt nhất, biết thương chị dâu bụng mang dạ chửa, đâu như một số người, ra vẻ ta đây, nhờ cũng không được, ngay cả lời mẹ cũng không nghe theo."
Giai Tuệ coi như chưa nghe thấy gì, Mỹ Hương hơi ngại, Triệu Đông Lâm và mẹ anh cũng thế, không tỏ vẻ gì, Triệu Mãn Trụ ăn rất nhanh, đã ngồi một bên phì phèo thuốc rồi.
Cả bữa cơm Giai Tuệ đều không ngon miệng lại khó chịu, buổi trưa cô không rửa bát, về thẳng phòng nằm, Triệu Đông Lâm vào phòng thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh, vỗ lưng cô, nói như đang dỗ trẻ con: "Không vui à? Em dâu vốn đã là như thế rồi, việc gì cũng phải tranh cãi đến mặt đỏ tía tai mới thôi, giờ cô ấy đang có chửa, em đừng tính toán thẳng mặt, ngược lại còn thể hiện là em không bao dung, nếu cô ấy có gì vô lý thì em cứ nói với anh, anh đi bảo Đông Hà để nó dạy vợ nó, còn hơn là em bực tức một mình thế này."
Đổng Giai Tuệ hừ một tiếng, thâm nghĩ mình còn lâu mới khó chịu vì loại phụ nữ mất não đó, hạng như cô ta, căn bản không xứng so sánh với mình.
"Cô ta có chửa thì em phải nhường cô ta à? Tại sao, nếu cô ta không gây sự với em, em có thể đi kiếm chuyện bất hòa với cô ta chắc?"
Ngày trước cũng thôi đi, cô vốn không thích so đo với loại người này, loại đầu óc có vấn đề, càng chấp nhặt cô ta càng hăng hái, chẳng phải có câu rằng: chớ so đo với kẻ ngốc, không mình cũng thành não ngắn, nhưng bây giờ cô khó chọn cũng chẳng muốn chịu đựng làm gì, người nào đó có tức chết cũng đáng đời.
Lúc trước Giai Tuệ còn không mấy nhiệt tình với chuyện có thai, sau vụ gây sự của Trịnh Nguyệt Phân, ngược lại cô không chống đối nữa, có lẽ là do tâm lý người ta có mình cũng phải có.
Mình không có thai thì thôi, nếu có thật, xem xem cô ta có tức chết không. "Được rồi được rồi, em đừng giận nữa, đâu có ép em nhường cô ấy... vậy tùy em, chỉ cần không động tay động chân là được."
Giai Tuệ phì cười, xoay người liếc anh: "Giờ anh không thương em trai nữa à, người ta đang mang con trai của em anh đó."
Triệu Đông Lâm mỉm cười vuốt cằm cô, ngón tay vuốt má cô, cười nói: "Ác giả ác báo, cảm giác nhân nhượng cũng không dễ chịu gì."
"Vậy mới đúng, với cái tính tình đó của cô ta phải có người trị cô ta, dạy cho cô †a cách làm người."
Triệu Đông Lâm cười lắc đầu, anh thừa hiểu tính Giai Tuệ, sẽ không thật sự va chạm với em dâu đâu, nhiều nhất là lời ăn tiếng nói va chạm, ai bảo cô là vợ mình chứ, lòng anh chắc chắn là sẽ như vậy, nhưng chỉ là không nỡ thấy cô chịu uất ức mà thôi.
Trong bếp, Mỹ Hương đang rửa bát, Trương Xảo Nhi bước vào nói với con gái: "Về sau con phải vất vả hơn rồi, đợi chị dâu thứ của con sinh cháu xong sẽ ổn thôi."
Mỹ Hương mệt mỏi, một gia đình hạnh phúc biết bao, tình cách ai cũng tốt, cuộc sống cũng yên ổn, chị dâu thứ này bình thường hay gây sự, thật xứng với câu, con sâu làm rầu nồi canh.
"Haiz, chị dâu thứ đúng là, chẳng có ngày nào yên ổn, lại còn canh sủi cảo chua, canh cá chua, chúng ta có phải người thành phố đâu, cả năm trời chỉ được ăn có mấy lần, chị ấy lại còn muốn một lần ăn hết."
Thật ra nguyên liệu chẳng tốn bao nhiêu tiền, cá câu dưới sông là xong, nhưng cá để thái lát được thì phải to, ít nhiều cũng hơn 2kg rưỡi mới được, để câu loại cá to thế này hơi tốn công.
Còn về phần sủi cảo, mua ít thịt về gói, nhưng tốn rất nhiều thời gian, cán vỏ, gói sủi cảo, thái cá thành lát, làm phải mất nửa ngày, trong nhà ngoài đồng còn bao việc phải làm, ai cũng bận rộn, lấy đâu ra thời gian nửa ngày để nấu ăn chứ, chị dâu thứ nói muốn ăn chỉ vì để làm khó chị dâu cả mà thôi. Mỹ Hương thân với chị dâu cả, đương nhiên trong lời nói ít nhiều gì cũng có ý bênh vực Giai Tuệ, Trương Xảo Nhi nghe con gái oán trách con dâu thứ thì không nói gì, con dâu thứ cũng chẳng tốt đẹp, giờ bụng còn đang có chửa, nhà họ Triệu bọn họ chỉ có ba đứa cháu, ít hơn nhà người khác, tuy nói con dâu ở nông thôn sinh đẻ không quý báu bằng thành phố, nhưng trong mắt người nhà họ Triệu, con dâu mang bầu mới là đáng quý.
Tối đến cuối cùng Trịnh Nguyệt Phân cũng được ăn mì riêu, tay cán mì trắng, Mỹ Hương chỉ nấu một nồi nhỏ, mì trắng đắt tiền không thể nấu cho cả nhà được, vì vậy chỉ có phần của Trịnh Nguyệt Phân, bên cạnh chẳng còn ai cả.
Trịnh Nguyệt Phân múc thêm một thìa tương ớt to vào trong bát mì, ăn hết hai bát mỳ ngon lành, không sót lại chút gì, ăn xong ôm bụng thoải mái thở dài một hơi.
Trương Xảo Nhi nhìn con dâu thứ ăn giỏi như thế, lại vừa chua vừa cay, nhất thời cũng không đoán được rốt cuộc là trai hay gái.