[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142: Mang Thai Rồi (1)

Chương 142: Mang Thai Rồi (1) Chương 142: Mang Thai Rồi (1)Chương 142: Mang Thai Rồi (1)

Các cụ bảo thèm chua con trai, thèm cay con gái, mặc dù có lúc không đúng cho lắm, nhưng mọi người vẫn dùng điều này để thỏa mãn sự tò mò của mình, như vợ thằng hai nói, vì đã có Thạch Đầu nên đứa thứ hai này là trai hay gái chưa nói trước được.

Giai Tuệ vốn chẳng có khẩu vị, cuối cùng bị thứ chua chua cay cay trong bát Trịnh Nguyệt Phân làm cho vô cùng muốn ăn, cô không muốn để người khác biết mình đang thèm ăn nên chỉ đành nhịn không được, gắng sức nhìn bát của Trịnh Nguyệt Phân.

Cô quyết định rồi, ngày mai đi bệnh viện, nếu có thai thật thì sẽ vê nấu một bát mì riêu ăn!

"Mai anh lên trấn một chuyến với em đi."

Giai Tuệ ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy đến bệnh viện kiểm tra thì đảm bảo hơn, đương nhiên, bệnh viện trên trấn không được gọi là bệnh viện mà là phòng khám, trang thiết bị sơ sài, nhưng làm kiểm tra thai thì không thành vấn đề.

"Được." Triệu Đông Lâm đồng ý trước, rồi mới hỏi: "Em đi đâu, hợp tác xã mua bán?”

Giai Tuệ sống đơn giản, bình thường ngoài về nhà mẹ ra thì chỉ đến hợp tác xã mua bán sắm ít vật dụng sinh hoạt thiết yếu, dẫu sao trên trấn cũng chẳng có cửa hàng nào khác ngoài hợp tác xã mua bán, đồ dùng thực phẩm đều có thể mua ở đó.

Giai Tuệ lắc đầy: "Không phải, em muốn đến phòng khám."

Triệu Đông Lâm cau mày, trong giọng nói sự căng thẳng khó diễn tả: 'Phòng khám? Sao thế, em khó chịu ở đâu à?"

Giai Tuệ vốn định nói thẳng rồi, nhưng vừa thấy dáng vẻ căng thẳng của Triệu Đông Lâm lại chợt nảy ra ý muốn trêu anh, thế là cô kéo tay Triệu Đông Lâm, dựa đầu vào vai anh, khe khẽ lẩm bẩm, giọng điệu ngây thơ pha chút oán hận: "Em có chuyện muốn nói với anh, anh nghe xong đừng căng thẳng nha."

Cô không nói còn tốt, vừa nghe câu này Triệu Đông Lâm lại thấy căng thẳng thật.

"Nửa tháng rồi dì* em không tới, em muốn đi xét nghiệm."

Triệu Đông Lâm mờ mịt, ban đầu còn chưa hiểu ý Giai Tuệ, thứ nhất vì con gái thời này rất ít khi dùng "dì" để chỉ kỳ kinh nguyệt, anh chỉ thấy từ này hơi quen quen.

Nhưng anh nhanh chóng nghĩ ra, mỗi tháng đều có mấy ngày Giai Tuệ không cho mình chạm vào cô, bảo là "dì" tới nên bất tiện.

Tuy Triệu Đông Lâm đã có hai đứa con, nhưng anh chưa từng tham gia quá trình Uông Mai có chửa rồi sinh con trước kia, vì vậy có nhận thức vô cùng hạn hẹp về chuyện sinh đẻ của phụ nữ, mấy giây sau mới dựa vào trực giác nhạy bén của người quân nhân mà liên tưởng tới việc mang thai.

"Có phải em..."

Mang thai rồi?

Đổng Giai Tuệ thấy anh kích động đến nỗi chẳng nói lên lời, biểu cảm từ bình tĩnh rồi vui sướng khó tin, thay đổi chóng mặt, sắp giống như biến kiểm Tứ kịch* tới nơi rồi.

*một kỹ thuật thay mặt nạ trong kịch Tứ Xuyên.

"Vì không biết nên mới đi kiểm tra mà, em chưa có kinh nghiệm gì, lại ngại hỏi mẹ, nhỡ không có thì sao, chắc chắn mẹ sẽ thất vọng lắm."

Mẹ chồng mất mặt là chuyện nhỏ, mình mất mặt là chuyện lớn.

Triệu Đông Lâm kích động ôm chầm lấy Giai Tuệ, không kiềm chế được mà hôn trán cô: "Sẽ không đâu, anh có linh cảm nhất định là có rồi." Anh rất vui mừng, vui mừng khôn xiết, dù sau khi kết hôn cùng bàn nhau mấy năm nay chưa cần có con, nhưng thật ra một năm trước anh đã thay đổi suy nghĩ, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng cô ở cạnh Anh Bảo Hắc Đản, anh đã rất muốn có đứa con của mình và Giai Tuệ.

Cô xinh đẹp, chu đáo lại hiền dịu, nhất định sẽ là người mẹ tốt nhất thế giới này.

Sau khi nói với chồng xong, Giai Tuệ nhịn không nổi muốn làm nũng, cô lại thở dài nói: Hôm nay em vốn không có khẩu vị, tối ngửi thấy mùi mì riêu Trịnh Nguyệt Phân ăn, chua chua cay cay, đột nhiên rất thèm, rất muốn ăn."

Phụ nữ phải khéo léo sử dụng điểm yếu của mình để đàn ông thương, người khác cũng tốt, nhưng chỉ cần Trịnh Nguyệt Phân ở đó thì luôn làm khó mình, thỉnh thoảng Giai Tuệ tỉ tê với anh để cho Triệu Đông Lâm biết vợ mình đang sống ra sao.

Giai Tuệ tỉ tê quả không vô ích, Triệu Đông Lâm nghe thấy thì vô cùng đau lòng, trách bản thân không đủ quan tâm vợ, chẳng những không biết vợ có thai mà ngay cả việc cô muốn ăn gì cũng chẳng hay.

"Để anh xuống bếp nấu cho em."

Nóc nhà muốn ăn chính là lẽ trời, bảo sao hôm nay cô khó chịu, bị em dâu làm cho tức giận không nói, muốn ăn mì riêu cũng nhẫn nhịn

Anh nói xong định đi, Giai Tuệ vội kéo anh lại.

"Đừng, muộn quá rồi, trời tối mịt hết cả, đợi anh cán sợi mỳ xong thì nửa đêm mất."

Nhưng thấy dáng vẻ của anh, lòng Giai Tuệ vẫn rất ngọt ngào.

"Em xin nhận tâm ý của anh, chỉ mong sau này anh cũng đối xử tốt với em như thế là được."

"Đương nhiên là anh đối xử tốt với em mà, anh không tốt với em thì tốt với ai?"

"Đàn ông toàn lừa đảo, em không tin anh đâu."
Bình Luận (0)
Comment