Chương 143: Mang Thai Rồi (2)
Chương 143: Mang Thai Rồi (2)Chương 143: Mang Thai Rồi (2)
Triệu Đông Lâm nắm tay Giai Tuệ đưa lên ngực, dưới bàn tay cô là tiếng thình thịch của trái tim anh.
"Anh nói thật mà, sẽ đối tốt với em cả đời, nhưng nếu có gì không tốt, có lỗi với em thì em cứ đánh anh..."
Giai Tuệ che miệng anh lại.
"Nói linh tỉnh gì thế, chỉ cần anh đồng ý với em về sau đều nghe lời em, em bảo anh làm gì thì anh làm nấy, việc em muốn làm thì anh bắt buộc phải ủng hộ em vô điều kiện."
Triệu Đông Lâm chợt nhớ tới nửa tháng trước cô nhắc đến chuyện học đại học, nhưng lại thay đổi, dù sao cũng chưa chắc Giai Tuệ đã thi đỗ, ngoài ra, nếu cô mang thai thật thì nhất định sẽ không bỏ đứa trẻ, sẽ chẳng còn suy nghĩ thi cử nữa.
Vừa nghĩ thế anh đã sảng khoái đáp ứng.
Giai Tuệ ngon giấc cả đêm, mặc dù chưa biết chắc là có mang thai hay không, nhưng Triệu Đông Lâm dùng hành động đội cô lên đầu, làm gì cũng hết sức cẩn thận.
Một ngày mới lại là ngày Trịnh Nguyệt Phân tự tìm đường chết, mới sáng sớm đã nói muốn ăn bánh ngô nhân rau hẹ, vẫn là Mỹ Hương làm cho cô ta.
"Mỹ Hương, em không thể cứ thế này được, ngày nào cũng nấu nướng cho mình cô ta, một bữa cơm còn phải chuẩn bị hai phần, hơn nữa, cứ coi như là mang thai đi thì cũng không phải không làm cái gì cả, lần sau cô ta muốn ăn gì em bảo tự đi mà làm.”
Mỹ Hương cũng bất lực, năm nay cô ấy mới 19, theo lẽ thường cũng chỉ là một cô bé, nhưng trẻ con nông thôn nghèo nàn trưởng thành từ sớm, nấu cơm giặt đồ, trông em, làm việc đồng áng, cô làm không ít.
Nhưng còn cách nào nữa đâu, mẹ thường bảo, gia đình hòa thuận vạn sự vui, để giữ gìn sự yên ấm trong nhà thì luôn có người phải chịu thiệt.
Nhưng chị dâu cả nói với cô ấy những lời này, lòng Mỹ Hương cũng cảm động, ít nhiều gì chị dâu cả cũng hiểu chỗ khó của mình, không như chị dâu thử, dù cô ấy làm bất cứ việc gì, trước này đều nói một câu ngon ngọt.
"Chị dâu, em biết chị thương em, nhưng chị dâu thứ vốn tính xấu, giờ lại đang mang thai, nói khó nghe chút thì tuy có lúc em cũng rất bực chị ấy, nhưng không nhìn mặt hòa thượng cũng phải ngó mặt Phật, em phải nể mặt anh hai, cả đứa nhỏ trong bụng chị ấy nữa, về sau còn phải gọi em một tiếng cô."
Chị dâu thứ bảo đứa nhỏ trong bụng muốn ăn, nhưng ai mà chẳng biết là tự chị ấy thèm chứ, cũng làm sao được nữa chứ, chả nhẽ hỏi đứa nhỏ trong bụng?
Giai Tuệ cũng chỉ nói hai câu, nói xong thì không nhắc đến nữa, suy cho cùng thì xử lý ra sao, sống thế nào đều là lựa chọn của mỗi người, người khác nói nhiều cũng vô dụng.
Ăn sáng xong Giai Tuệ đến kho trước, Triệu Đông Lâm cũng định vào thôn, quay lại dẫn cô theo.
Phòng khám là tòa nhà bằng bê tông với những bức tường màu xám tro, quy mô chắc chắn nhỏ hơn những bệnh viện hở tí là cao mười mấy tầng sau này, nhưng cũng đã là tòa nhà đẹp hiếm có trong thời đại công xã này rồi.
Giai Tuệ chưa từng tới phòng khám trên trấn, nhưng đời sau cô đã có rất nhiều kinh nghiệm đi bệnh viện, đầu tiên là đến phòng phát số hỏi có cần lấy số không, tiết kiệm công sức chạy tới chạy lui.
Khoa phụ sản là một vị bác sĩ đang ngồi làm việc, hỏi tình trạng của Giai Tuệ, rồi viết mấy chữ lên báo cáo bệnh án, cầm ống nghe thủy tinh khám cho cô.
"Bác sĩ, xin hỏi bao lâu thì có kết quả?" Bác sĩ thấy Triệu Đông Lâm là một đồng chí nam, khỏe mạnh lại chính trực, đàn ông có thể đưa vợ đến bệnh viện không nhiều, lòng có chút cảm động.
"Đó là vợ cậu đúng không, nhìn cậu căng thẳng chưa kìa, sẽ nhanh thôi, khoảng chừng hơn mười phút, cậu cứ ngồi đợi đi."
Triệu Đông Lâm ngồi trên băng ghế dài, tâm trạng nôn nóng.
Ngày trước còn trong quân ngũ, lúc hoàn thành nhiệm vụ có thể đợi mười mấy tiếng đồng hồ, thậm chí là mấy ngày mấy đêm, nhưng bây giờ, chỉ 10 phút thôi mà luôn ngấp nghé bên bờ vực sụp đổ.
Đợi Giai Tuệ đi từ nhà vệ sinh ra, hai người nằm tay nhau ngồi trên băng ghế gõ, đợi được gọi cái tên "Đổng Giai Tuệ", Triệu Đông Lâm vội vàng đứng dậy đi lấy kết quả xét nghiệm.
Anh vừa đi vừa xem, nhưng đọc từng chữ thì hiểu mà ghép lại thì chả hiểu gì cả, anh cũng không biết dương tính có nghĩa là mang thai.
"Chúc mừng hai người, chúc mừng hai người, có thai rồi."
Giai Tuệ bất giác thở phào, Triệu Đông Lâm thì cười ngu.
Xét nghiệm nước tiểu chỉ xác nhận có thai, còn về có bao lâu thì không nhìn ra, ở thời đại này trong nước chưa sử dụng kỹ thuật siêu âm, bác sĩ hỏi tình hình kinh nguyệt của Giai Tuệ, áng chừng cho cô thời gian mang thai và dự sinh.
"Bác sĩ, còn gì cần chú ý không ạ?”
"Không được làm việc nặng nhọc, bồi bổ dinh dưỡng thích hợp là được, nếu bụng đau hoặc có tình trạng xuất huyết thì đi bệnh viện, ngoài ra, kiêng phòng the, những cái khác tự để ý là được, nông thôn chúng ta nào có phụ nữ không sinh con chứ, đồng chí đừng lo lắng."