[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144: Mang Thai Rồi (3)

Chương 144: Mang Thai Rồi (3) Chương 144: Mang Thai Rồi (3)Chương 144: Mang Thai Rồi (3)

Giai Tuệ cười, nói cảm ơn bác sĩ, kéo Triệu Đông Lâm rời đi, trên đường Triệu Đông Lâm vẫn luôn đỡ Giai Tuệ, sợ cô ngã, lòng Giai Tuệ vừa cảm động vừa buồn cười.

"Em mới có thai, anh không cần thế này đâu."

“Anh kích động quá."

Giai Tuệ định trêu anh, anh đã có hai đứa rồi còn kích động cái gì, lời đến miệng lại thấy không ổn nên chẳng nói nữa.

"Em muốn ăn gì, hay là hôm nay chúng ta ăn cơm ở tiệm đi?"

Trên trấn cũng có cửa tiệm quốc doanh lâu đời, tuy đồ ăn không phong phú cho lắm, nhưng cơm nước bình thường vẫn đầy đủ.

"Không cần đâu, chúng ta về nhà ăn đi, ăn ngoài lại tốn tiên, mùi vị cũng hiếm có chỗ ngon."

"Phải, vẫn không bằng tay nghề của em, vậy em muốn ăn gì để anh mua."

Giai Tuệ cười: "Anh nói xem giờ trong nhà nháy mắt có hai bà bầu, em ăn gì cũng phải mang về cho Trịnh Nguyệt Phân một phần, cô ta ăn còn nhiêu hơn em."

Triệu Đông Lâm nắm tay Giai Tuệ không nói gì cả, lúc trước chẳng ưa chẳng ghét em dâu, nhưng sau khi Giai Tuệ gả tới, em dâu đúng là thường gây sự với Giai Tuệ, ngày xưa thì thôi đi, dù sao Giai Tuệ cũng không chịu thiệt gì, nhưng hiện giờ Giai Tuệ cũng có bâu rồi, làm chồng anh nhất định phải yêu thương vợ mình.

"Thế này đi, anh mua đồ khô để trong phòng để khi nào em đói thì ăn."

Giai Tuệ gật đầu, đây đã là bước tiến lớn nhất của Triệu Đông Lâm rồi.

Lúc quay về Triệu Đông Lâm mua ít điểm tâm, món khô, đi qua chỗ bán thịt khô thì mua ít thịt, Giai Tuệ không cho anh mua nhiều nên chỉ mua 1 cân. Mua thịt trên trấn phải có phiếu, đổi phiếu mất tiền, tiêu tiền của bọn họ, nhiều không tính toán, ăn uống trong nhà phải lấy từ nhà máy.

"Giờ em mang thai rồi, chúng ta phải tiết kiệm tiên, về sau phải tiêu nhiều tiền cho con, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Chỗ cô sống, tiền phải để nuôi con, cho con đi học, tiền chỉ cho bản thân mới xứng đáng.

"Bây giờ em đã ra dáng làm mẹ rồi."

"Đương nhiên rồi, chúng ta phải tính toán cho con, năm sau Hắc Đản cũng phải học tiểu học rồi, chính ta phải sống càng ngày càng tốt mới được."

Triệu Đông Lâm dắt tay Giai Tuệ, lòng có quyết tâm trước nay chưa từng có, như cô nói, hai người phải sống càng ngày càng tốt mới được?

"Ôi trời, sao hôm nay mua nhiều đồ thế?"

Triệu Đông Lâm mang thịt vào bếp, đưa điểm tâm cho Anh Bảo, Hắc Đản, Thạch Đầu không có nhà, còn lại thì cầm về phòng.

"Giai Tuệ đến phòng khám kiểm tra, bác sĩ nói cô ấy có thai rồi, chẳng phải vì vui sao nên mua ít thịt."

"Cái gì? Giai Tuệ cũng có thai rồi!"

Song hỷ lâm môn! Chẳng trách năm nay chim yến lại làm tổ trên mái nhà họ

"Vâng, Giai Tuệ chưa có kinh nghiệm, phải đến bệnh viện kiểm tra."

"Ôi ông trời ơi, con vẫn luôn mong ngày mong đêm cuối cùng cũng đợi được rồi."

Lúc này hai vợ chồng Trịnh Nguyệt Phân không ở nhà, Mỹ Hương đang bế Anh Bảo cũng vui mừng, niềm vui này xuất phát từ trong tâm khảm, khác hẳn tâm trạng khi nghe chị dâu nói có thai hôm qua, nhưng ngoài vui vẻ, cô ấy lại có chút nghỉ ngờ, chẳng phả chị dâu không thể sinh con ư, sao lại có thai được? "Giai Tuệ à, con thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không, muốn ăn gì cứ nói với mẹ."

"Mẹ, con rất khỏe chỉ là đột nhiên hơi thèm mì riêu hôm qua Nguyệt Phân ăn, nhưng con ngửi mùi cá thì lại buôn nôn."

"Con nghén rồi."

"Con nói xem, con muốn ăn sao hôm qua không nói, muốn ăn thì bảo Mỹ Hương làm cho con bát khác, cớ gì phải nhịn chứ."

"Chẳng phải lúc đó con vẫn chưa biết mình có mang thai hay không sao."

Trương Xảo Nhi chẳng biết nói sao nữa, thật không hiểu nhà thông gia dạy con ra sao mà khéo thế, thấu tình đạt lý, làm người hiểu chuyện lễ phép, nhưng cô gái này cái gì cũng không biết, làm sao đây, người mẹ chồng này phải tốn không ít tâm tư rồi.

"Vậy trưa nấu mì riêu cho con, các con đã mua thịt về thì cho thêm chút thịt vào nha, chắc chắn sẽ thơm ngon hơn tối qua."

Giai Tuệ cười gật đầu: "Vâng, con cảm ơn mẹ, giờ con đã thèm chảy nước miếng rồi đây."

"Vậy con nghỉ một lát đi, mẹ đi bảo Mỹ Hương nấu."

Chưa đợi mẹ mở miệng, Mỹ Hương đã thả Anh Bảo xuống, xuống bếp nấu mì rồi.

Anh Bảo hãng còn nhỏ, chưa hiểu có thai là gì, chỉ biết tâm trạng mọi người đều vui vẻ cha mẹ còn mua đồ ngon cho bé nữa.

Giai Tuệ dắt Anh Bảo, để bé dựa vào mình, xoa đầu bé hỏi: "Ngon không con?"

Anh Bảo gật đầu, đôi mắt trong veo, cười lên như hai vâng trăng khuyết.

"Ngon thì ăn nhiều vào, túi nhỏ này để bà giữ giúp con, con muốn ăn thì hỏi bà nha." Trương Xảo Nhi bước tới nói: "Giờ con là tình trạng đặc biệt vê sau không được bế con nữa, còn có, ra ngoài gặp trẻ con nhà người ta cũng đừng bế, bế con nhà người ta, sẽ bị tiêu chảy, người ta đều nói thế."

Giai Tuệ lân đầu nghe thấy kiểu này.
Bình Luận (0)
Comment