Chương 148: Loạn Nhà (4)
Chương 148: Loạn Nhà (4)Chương 148: Loạn Nhà (4)
Không nói đến cái khác, dù sao con trai trong thôn nhìn đều không xứng với cô ấy, con đường đi tốt nhất của Mỹ Hương chính là thi đại học, cô ấy vừa thông minh lại cân cù chăm chỉ, chỉ cần thi đại học thì tương lai sẽ có cuộc sống rực rỡ sáng lạn, tốt hơn là phí hoài thanh xuân ở nhà.
"Ôi trời chị dâu, sao tự nhiên lại nói cái này, làm người ta xấu hổ quá."
Cô gái trẻ da mặt mỏng, dù là nghe ai nhắc đến chuyện nhà người ta đều ngại ngùng.
Một bát mì riêu to, Giai Tuệ chỉ ăn một nửa, thịt cũng không động tới, cuối cùng cô để lại toàn bộ vứt cho Triệu Đông Lâm.
"Anh nói xem lần này Trịnh Nguyệt Phân có thể ngoan ngoãn không? Nếu còn phát bệnh nữa thì phải làm sao?"
Giai Tuệ chống đầu nhìn Triệu Đông Lâm ăn cơm, anh ăn nhanh nhưng không tục, đó là thói quen khi còn trong quân ngũ tạo thành.
Giai Tuệ đề cập đến chuyện này là đang cho Triệu Đông Lâm một "mũi ngăn ngừa", cái người Trịnh Nguyệt Phân này mãi mãi sẽ chẳng thấy người khác tốt hơn cô ta đây, hôm nay trấn áp, yên tĩnh chưa nổi mấy ngày là lại tiếp tục "giãm lên vết xe đổi, đáng tiếc là Giai Tuệ nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, ngược lại cho dù trong lòng cô ta có loạn đến đâu, thì cô ta cũng không thể làm được gì.
Chỉ hai ba miếng Triệu Đông Lâm đã ăn xong mì, lau miệng, thật ra anh không thích ăn loại mì vị này cho lắm, bánh bao ăn với dưa muối ăn mới thích, nhưng anh là người đã đi qua đau khổ vất vả, biết sự trân quý của thức ăn, vì thế chưa từng kén chọn, dù là đồ không thích ăn cũng sẽ không để lãng phí.
"Yên tâm, lời anh đã nói ra rồi, nếu có lân sau sẽ không tha thứ."
Đây cũng là cơ hội cuối cùng mình dành cho Đông Hà, một người đàn ông, có thể tôn trọng vợ, nhưng tuyệt đối không được nuông chiều quá mức, một khi nuông chiều thì nhà sẽ loạn. ...
Triệu Đông Hà cảnh cáo Trịnh Nguyệt Phân mấy câu xong thì ra khỏi phòng, lúc này tâm trạng anh ta rất tệ, không muốn ở cùng Trịnh Nguyệt Phân nữa.
Trịnh Nguyệt Phân ở trong bếp nghiến răng ken két, y như Giai Tuệ dự tính, cô ta hoàn toàn không có ý hối cải, nhưng dưới áp lực từ lời dạy dỗ của Triệu Đông Hà, cô ta mới tạm thời cúi đầu.
"Thế mà cô ta cũng mang thai rồi, đúng là xui xẻo..."
Nghĩ đến điều này, Trịnh Nguyệt Phân chợt ngừng lại, thảo nào cứ thấy gì đó sai sai, chẳng phải Đổng Giai Tuệ không thể sinh con hay sao, sao đột nhiên lại mang thai?
Ngược lại cô ta chẳng hề nghi ngờ tin Giai Tuệ có thai là giả, mà nảy sinh tâm lý hóng hớt, một người phụ nữ đã ly hôn, không thể sinh con đột nhiên lại mang bầu, đây chính là một chuyện đáng phải tìm hiểu suy xét.
Trưa hôm nay, bầu không khí trên bàn cơm Triệu gia có vẻ hơi xấu hổ, Giai Tuệ đã sớm ăn nên không lên bàn, Trương Xảo Nhi nói mình đau đầu nên cũng không ra, Trịnh Nguyệt Phân là cội nguồn của mâu thuẫn lại cứ như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, không chỉ có ăn một chén cơm lớn, thịt cũng ăn tâm mười miếng, khiến cho Mỹ Hương cũng phải liếc mắt nhìn cô ta mấy lần, cảm thấy tấm lòng của chị dâu thứ hai này quả thật cũng quá lớn.
Ăn cơm xong Trịnh Nguyệt Phân liền đi đến nhà Trương Ngọc Lan sát vách.
"Chị dâu cô mang thai rồi? Ồ, chị em dâu các cô một trước một sau thế này thật là có duyên phận."
Không phải sao, chính là quá có duyên đi, trong lòng Trịnh Nguyệt Phân mới không thoải mái.
Dù cô ta không học hành nhiều cũng biết, cho dù là chuyện gì, một mình mình có mới quý giá, vốn một mình mình có khả năng có em bé thì sẽ được coi trọng, giờ lại thêm Đổng Giai Tuệ thì so ra mình trở nên không đáng giá mấy.
"Chị dâu, chị nói xem Đổng Giai Tuệ ly hôn với chồng trước là bởi vì không thể sinh, làm sao đến Triệu gia lại có thể sinh chứ? Vậy không phải cô ta ly hôn với chồng trước là vô ích rồi sao?"
Trương Ngọc Lan không để ý chuyện Đổng Giai Tuệ mang thai như Trịnh Nguyệt Phân, dù sao Triệu gia có sinh nhiều em bé đi nữa cũng không ăn gạo của chị ta, cho dù sinh mười đứa tám đứa chị ta cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Về phần cùng chung mối thù với Trịnh Nguyệt Phân, thật sự là không có, cho tới bây giờ chị ta vẫn chưa từng xem người phụ nữ ngốc Trịnh Nguyệt Phân này làm bạn bè, ngược lại là Triệu gia càng ầm ï thì trong lòng chị ta càng vui vẻ.
"Có một số ít người là bị khó sinh được như ý, có người mất mấy năm cũng không thể sinh con, thôn chúng ta có một nhà, lúc mới bắt đầu làm thế nào cũng không mang thai được, về sau nghe người ta chỉ điểm, nhận nuôi một đứa, năm thứ hai liền thuận lợi, có lẽ chị dâu cô cũng chính là tình huống này."
Nói đến đây, Trương Ngọc Lan nhìn Trịnh Nguyệt Phân, giả vờ cười nói: "Lần này mẹ chồng cô vui vẻ, trong nhà sắp có thêm thêm hai đứa cháu trai lớn, chắc chắn ngay cả trong giấc mơ cũng đang cười."