Chương 147: Loạn Nhà (3)
Chương 147: Loạn Nhà (3)Chương 147: Loạn Nhà (3)
"Anh cả, là em sai, em không nên so bì hai miếng ăn, chị dâu mang thai là chuyện tốt, em cũng vui thay chị ấy."
Triệu Đông Lâm là một người đàn ông, nói nặng lời với em trai mình thì thôi đi, không muốn chấp nhặt với em dâu, anh liếc Trịnh Nguyệt Phân, mong cô ta thật sự biết sai mà dừng lại, nếu không những lời vừa rồi, anh cũng không phải chỉ nói suông đâu.
Triệu Đông Lâm đã nghe rất nhiều chuyện anh em bất hòa, lúc nhỏ thì không sao, đặc biệt là sau khi thành gia lập thất sẽ nảy sinh đủ loại mâu thuẫn.
Ngày trước, anh tưởng mình và Đông Hà tuyệt đối sẽ không tới nông nỗi bất hòa, cả đời này anh chỉ có mình Đông Hà là em trai, mình sống tốt cũng không thể nhìn Đông Hà vất vả, nhưng bây giờ, anh đã sinh nghi ngờ rồi.
Triệu Đông Hà kéo Trịnh Nguyệt Phân vào phòng, đóng cửa xong thì hất mạnh cánh tay Trịnh Nguyệt Phân.
"Cô làm cái gì vậy hả, chẳng phải tôi đã bảo cô bớt bớt lại rồi sao, làm mẹ và anh cả giận thì cô được lợi gì? Với cái tính ham ăn lười làm của cô, sống tốt được chắc?"
Triệu Đông Hà không ngốc, ngược lại, anh ta là một người đàn ông cực kỳ thông minh.
Trong thôn, hễ là nhà có anh em thì một nửa là chia nhà, đặc biệt là những người đã cưới vợ sinh con, rất ít nhà ăn chung một mâm cơm.
Đến bây giờ, anh của anh ta đã đưa tiên cho mẹ quản lý, thật ra phần lớn chỉ tiêu trong cái nhà này đều dùng bằng tiền lương của anh cả, người em trai như anh ta là đang hưởng lợi từ anh cả.
Triệu Đông Hà biết tự giác, nhưng Trịnh Nguyệt Phân lại không hề có, không biết mang ơn thì thôi đi, lại còn hay sinh sự, chỉ là một bát mì riêu thôi, nếu trong nhà có đủ thì tính toán gì với cô ta chứ? Mỹ Hương đã nói hết mì trắng rồi, huống hồ còn có thịt kho tàu nữa mà, cô ta ầm ï nói bất công, đang muốn cho ai xem hả?
"Trịnh Nguyệt Phân, tôi thật sự quá thất vọng về cô, cô đừng tưởng mình đang mang thai là tôi không làm gì được cô, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, còn gây sự nữa tôi sẽ trả cô về nhà mẹ đẻ, tôi đang muốn hỏi nhà họ Trịnh xem đã dạy con kiểu gì đây."
Lời nặng lời nhẹ gì anh ta cũng nói hết rồi, lần này, nếu cô ta còn không biết hối cải thì tuyệt đối không xong đâu.
Phía trong nhà, Triệu Đông Lâm vào phòng thì thấy vợ đang cười với anh.
"Sao thế, vui vậy à?"
Giai Tuệ giơ ngón cái: "Lúc nãy anh rất mạnh mẽ, quá là đẹp trai."
Lần đầu tiên cô thấy Triệu Đông Lâm tức giận như thế, tuy nhìn anh lạnh nhạt, nhưng thật ra là người vô cùng ấm áp, cũng rất bao dung, người khác phạm phải lỗi nhỏ, anh chưa từng tính toán, hôm nay lại nói nặng lời đến vậy, có thể thấy là đã tức giận thật sự.
Không thể không nói, thấy Trịnh Nguyệt Phân bị dạy dỗ, tâm trạng Giai Tuệ hết sức vui vẻ.
Hơn một năm nay, mình chưa từng chấp cô ta, tất bật lo liệu và đối xử tốt với người khác, không phải tính tình cô mềm yếu, mà là vì người khác.
Nếu lần nào cũng vì chút chuyện cỏn con mà chấp nhặt với cô ta thì mình sẽ thành người vô lễ, nóng nảy trong mắt người khác, hình tượng này chẳng có lợi gì cho bản thân, nhường nhịn sơ sơ, không chỉ không thiệt, mà còn có tiếng thơm, khiến mẹ chồng và chồng thương mình, cớ sao lại không làm chứ?
Cô chẳng phải thánh mẫu, cũng không coi Trịnh Nguyệt Phân là người thân gì, thôn Thượng Hà chỉ là một trạm trong cuộc đời cô mà thôi, ngày sau, bất kể là cơ hội gì, cô cũng phải rời khỏi nơi này bằng được.
Thế giới rộng lớn như vậy, thời cơ nhiều đến thế, ai thèm tranh đấu tính toán với một cô em dâu cả ngày cơ chứ.
Bây giờ xem ra, nước đi này của mình là đúng rồi, Trịnh Nguyệt Phân càng gây sự thì càng lộ rõ mình đang chịu tủi nhục, tự nhiên mọi người trong nhà sẽ dần đứng về phía mình.
Đương nhiên, Giai Tuệ cũng không tự luyến đến mức nghĩ mình quan trọng, lần này, nếu không phải vừa hay mình mang thai, còn chẳng có kế sách gì, nhưng dù thế nào, đời này, con người không thể tính toán được mất nhất thời, phải xem toàn cục, ai có thể cười tới phút cuối cùng.
Mỹ Hương nấu xong mì thì mang vào phòng cho Giai Tuệ, còn bưng thêm một bát thịt kho tàu.
"Chị dâu, em nấu xong mì rồi, chị ăn trước đi, cơm hôm nay hơi muộn, mẹ sợ chị đói nên bảo em mang vào cho chị trước."
Lòng Giai Tuệ ấm áp, trong gia đình này, người lương thiện đơn thuần nhất chính là cô bé này.
"Mỹ Hương, em thật sự quá vất vả rồi, hôm nay là ngoại lệ, ngày mai chị vẫn nấu cơm với em nhé."
Mỹ Hương phì cười: "Không sao đâu chị dâu, nhà chúng ta sống đã tốt lắm rồi, chỉ là nấu cơm thôi mà, em cũng có phải thiên kim tiểu thư gì đâu, nào có quý báu thế chứ."
Giai Tuệ kéo tay Mỹ Hương, nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: "Mỹ Hương, em là một cô gái cực kỳ tốt cực kỳ tốt, chị cảm thấy những thanh niên bình thường không xứng với em, em chờ đợi chút, vê sau để anh em tìm cho em một người thật tốt."