[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150: Loạn Nhà (2)

Chương 150: Loạn Nhà (2) Chương 150: Loạn Nhà (2)Chương 150: Loạn Nhà (2)

Mang thai đứa con của tình nhân quả thực là quá đáng, nhưng bị người ta đánh thành như thế lại có chút đáng thương.

"Ở phòng khám hai ngày, Lư gia đón người về, chuyện về sau thì tôi cũng không rõ lắm, nói đúng ra là không thấy ra khỏi cửa, dù sao người trong thôn rất ít khi gặp được cô ta."

Vậy đã nói rõ tình trạng không được tốt, nói không chừng người đã bị thương đến mức không ra được cửa, hay là Lư gia hạn chế tự do của cô ta, dù sao mặc kệ là loại nào cũng đủ khiến cho người ta khó chịu trong lòng.

"Vậy người nhà mẹ cô ta đâu, không có ra đòi một lời giải thích cho cô ta?"

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ở viện hai ngày sao đủ a.

"Uy vọng của Lư gia trong thôn vẫn rất cao, lại là do cô vợ này đã làm sai trước, cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ biết là bây giờ cô ta còn đang ở Lư gia."

Đám người thở dài, không phải đau lòng cho Lý Thải Phượng, mà là đau lòng cho người phụ nữ đó vì xảy ra chuyện mà không có nhà mẹ đẻ che chở.

Sau khi bàn tán xong Lư gia, mọi người khó tránh khỏi cũng bàn tán đến Đổng Giai Tuệ.

"Khó trách trước đó Đổng Giai Tuệ không mang thai được hiện tại lại mang thai, hóa ra là do nhà họ Lư này có vấn đề."

"Đổng Giai Tuệ cũng đủ thảm, lấy một người đàn ông như vậy, may là đã ly hôn, nếu không cả một đời phải sống một mình."

"Nói vậy thì, ly hôn là đúng, không ly hôn sao có thể gả cho bí thư Triệu của chúng ta chứ."

"Đáng thương thay Triệu bí thư này là người lợi hại, không phải lúc này thì có khi không đồng ý." "Tôi thấy cô ấy vào nhà ấy thật là có phúc mới đúng, bí thư Triệu tài giỏi, thân thể lại khỏe mạnh, rất có chí khí của nam nhi!"

"Ai da, cô đây có vẻ coi trọng bí thư Triệu người ta đến vậy sao? Đừng nói như vậy, anh ấy là người đã có gia đình, không thể làm trái lương tâm được."

"Các cô mấy người này thật là quá đáng, làm sao mà miệng lưỡi hư hỏng như vậy, còn giỡn tôi nữa, xem tôi có xé nát miệng của các cô không."

Trên bờ ruộng vô cùng vui vẻ, tiếng cười truyền ra thật xa, ngay cả một người đang trên miếng đất cách mấy trăm mét, Đinh Hòe Sơn cũng nghe được.

"Mấy bọn đàn bà này, không làm việc cho tốt cả ngày đi nói xấu, hôm nay trừ của mấy người kia hai điểm."

Ghi điểm viên đáp ứng, cầm vở đi, anh ta nhìn xem là mấy người nào.

Chạng vạng tối, khi Trịnh Nguyệt Phân trở về nhìn thấy cháu trai lớn Hắc Đản ngồi xổm ở trên mặt đất bên ngoài bờ tường chơi nhánh cây, lúc đầu cô ta đã đi nhanh qua, trong đầu không biết nghĩ đến cái gì, mu bàn chân xoay chuyển, đi về phía Hắc Đản.

"Hắc Đản, sao lại có một mình cháu ngồi xổm ở bên ngoài vậy?"

Trịnh Nguyệt Phân đưa tay vỗ vỗ đầu Hắc Đản, vừa đụng phải liền bị Hắc Đản né tránh, cậu bé không thích tiếp xúc với người khác.

Trịnh Nguyệt Phân lúng túng thu tay mình lại, cười nói: "Ô, đây là thế nào, nóng tính như thế, còn không để ý thím nữa."

Từ khi Hắc Đản đi theo Giai Tuệ học nhận biết chữ, khí chất có sự thay đổi rất lớn so với trước đó, nói thật ra, Hắc Đản vốn lớn lên dễ nhìn hơn Thạch Đầu, cũng có thể nhìn thấy hình bóng của Uông Mai trong đó, sau khi Giai Tuệ tới, lại bỏ tiền, mỗi quý đều may quần áo cho Hắc Đản với Anh Bảo, bởi vậy y phục của bọn trẻ luôn sạch sẽ, không có mảnh vá giống những đứa trẻ khác trong thôn.

Người trong thôn hay nói đùa, Thạch Đầu đi theo sau Hắc Đản, tựa như trong thời cổ đại, thiếu gia nhà địa chủ đi ra ngoài mang theo người đầy tớ, không hề nghỉ ngờ, người giúp việc kia chính là con trai Thạch Đầu nhà mình.

Liên quan tới chuyện may quần áo Trịnh Nguyệt Phân từng tỏ ra bất mãn, trong nhà có ba đứa trẻ, vì cái gì lúc Đổng Giai Tuệ làm cho Hắc Đản, Anh Bảo thì không thể làm luôn cho Thạch Đầu, nhưng Đổng Giai Tuệ luôn nói bận không làm được, để tự Trịnh Nguyệt Phân làm cho Thạch Đầu đi.

Trịnh Nguyệt Phân đi tìm mẹ chồng phân xử, mẹ chồng còn nói Đổng Giai Tuệ làm quần áo cho con tiêu tiền của chính cô ấy, không có công không bỏ tiên, bà ấy làm mẹ chồng cũng không quản được.

Một câu đánh trả khiến Trịnh Nguyệt Phân phải trở về, tâm tư muốn vòi tiền của Trịnh Nguyệt Phân bị chặn lại.

Trịnh Nguyệt Phân chán ghét Giai Tuệ, cũng ghét lây luôn hai đứa cháu trai cháu gái càng ngày càng thân thiết với Giai Tuệ, đương nhiên, cô ta vốn cũng không thân thiết với bọn nó lắm.

"Hắc Đản này, dì cháu mang thai cháu có biết không? Qua mấy tháng nữa, dì cháu muốn sinh em trai cho cháu, có em trai rồi chắc chắn dì cháu lại không thể thương cháu được nữa, dù sao cháu cũng không phải con ruột của dì cháu."

Hắc Đản dừng động tác lại nhìn Trịnh Nguyệt Phân một cái, Trịnh Nguyệt Phân thấy cậu bé nhìn qua, cho là lời của mình đã vào lòng của cậu bé, tiếp tục cười nói: "Cháu nhìn cô ấy xem còn không cho cháu gọi cô ấy là mẹ, chứng tỏ trong lòng cô ấy căn bản không coi cháu là con trai ruột. Mẹ cháu không ở đây, cha cháu cưới vợ mới, mọi người đều nói có mẹ kế thì có bố dượng, cháu rồi sẽ thành cây cải trắng non không ai thương không ai yêu."
Bình Luận (0)
Comment