[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151: Loạn Nhà (3)

Chương 151: Loạn Nhà (3) Chương 151: Loạn Nhà (3)Chương 151: Loạn Nhà (3)

Hình tượng của Trịnh Nguyệt Phân lúc này không khác gì mụ phù thủy lừa công chúa Bạch Tuyết ăn quả táo độc lắm, cô ta căn bản cũng không tin Đổng Giai Tuệ là thật lòng yêu thương đứa con riêng này, cô ta cho rằng bình thường Đổng Giai Tuệ làm những chuyện kia chẳng qua là làm ra vẻ thôi.

Hắc Đản mím môi không nói lời nào, cậu bé đã sáu tuổi, đã có thể phân biệt người nào đối tốt với mình người nào không tốt với mình, ngày bình thường thím căn bản không để ý tới cậu bé, đối xử với mình với Thạch Đầu hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, cậu bé biết thím này cũng không thích mình, cậu bé vẫn có lòng cảnh giác đối với Trịnh Nguyệt Phân, nhưng cho dù cậu bé cảnh giác như thế nào, thì dù sao tâm trí của cậu bé vẫn là một đứa trẻ, chưa đủ thành thục, bởi vậy nội tâm của cậu bé cũng có chút xao động trước lời nói của Trịnh Nguyệt Phân.

Cậu bé cũng tự biết mình không phải do dì sinh, nhưng so sánh với những người mẹ ruột trong thôn thường xuyên đánh chửi con cái kia, thì dì đối xử với cậu bé càng ôn nhu càng dụng tâm hơn nhiều.

Trong lòng Hắc Đản kỳ thật đã chấp nhận người mẹ kế Giai Tuệ này, chỉ là tính cách hướng nội, không biết cách biểu đạt, lúc này vẫn luôn gọi dì, không đổi xưng hô.

Cậu bé đã biết chuyện dì mang thai lúc giữa trưa, lúc ấy không có cảm giác gì, lúc này nghe thím nói, trong lòng có khủng hoảng cùng khó chịu không nói rõ được cũng không tả rõ được.

"Thím nói cho cháu biết, nếu cháu không muốn dì cháu sinh em trai, thì cháu..."

Giọng điệu Trịnh Nguyệt Phân cứng rắn nói phân nửa, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân làm những lời cô ta chưa nói ra khỏi miệng tắc ở cổ họng.

"Em dâu, vậy mà anh không biết em có lòng tốt như vậy, sau lưng còn giúp anh chị dạy dỗ con cái." Giọng nói này là của Triệu Đông Lâm!

Hôm nay Triệu Đông Lâm đi lên trấn đưa vật liệu, đưa xong vật liệu nhớ tới Giai Tuệ thích ăn món kho của tiệm cơm quốc doanh, anh mua một túi mang về, ở cửa thôn gặp em trai Triệu Đông Hà đang mệt mỏi cõng túi gạo đến nhà máy xay gạo, anh đưa xe cho em trai, còn mình thì trở vê, đúng lúc đụng phải một màn này.

Triệu Đông Lâm còn nhớ rõ lúc mình với Giai Tuệ kết hôn, em dâu ở ngay trước mặt Hắc Đản nói không ít lời không nên nói, khiến trong lòng Hắc Đản sinh ra mâu thuẫn đối với Giai Tuệ, sau khi cưới xong Giai Tuệ phải tốn hết không ít tâm tư mới lấy lại được.

Đứa nhỏ Hắc Đản này thông minh, thận trọng, mẫn cảm, cho dù trong lòng nghĩ cái gì xưa nay cậu bé cũng không nguyện ý nói ra miệng, hết lần này tới lần khác cậu bé không gây sự không náo loạn đặc biệt hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, thuộc về loại người đánh không được chửi cũng không xong.

Triệu Đông Lâm tận mắt nhìn thấy Giai Tuệ từng chút một làm sao giúp Hắc Đản cởi mở hơn, không chỉ có chấp nhận cô, tính tình cũng cởi mở hơn so với trước đó, trong lòng của anh vô cùng cảm kích Giai Tuệ.

Lần này Giai Tuệ mang thai, kỳ thật cô đã lo lắng chuyện mình mang thai sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Hắc Đản với Anh Bảo.

"Em cũng chẳng có ý gì, là người rất công bằng, nhưng em sợ người khác ở trước mặt bọn trẻ nói linh tỉnh. Dù sao em không phải mẹ ruột của bọn trẻ, mẹ kế khó làm, khó là khó vì trời sinh người khác cứ nghĩ mẹ kế là xấu xa, dù em đối với bọn trẻ không có cái gì không phải, cũng bị người xúi giục thành có chỗ sai lầm."

"Nếu nói thật trong lòng thì, mặc dù Hắc Đản với Anh Bảo không phải em sinh, nhưng em yêu thương bọn nhỏ không ít hơn so với mẹ ruột, nếu có người nói với bọn trẻ, Đây không phải là mẹ cháu, cô ta sẽ không thực sự đối tốt với cháu, nghe được lời này, em chắc chắn sẽ khóc chết mất, em không hề muốn đối diện với mấy cái này." Lúc ấy Triệu Đông Lâm còn an ủi cô, nói cô suy nghĩ nhiều, sẽ không có người nào nói lung tung trước mặt bọn trẻ, kết quả hiện thực tàn khốc tát cho anh một cái.

Lúc ấy anh thề son sắt nói: "Em đã làm rất tốt, chỉ cần người có mắt đều thấy được."

Giai Tuệ nói: "Anh không hiểu, lòng người vô cùng đáng sợ, rất nhiều người từ sâu trong lòng họ không hi vọng người khác hạnh phúc, bọn họ am hiểu thông qua việc không ngừng tổn thương người khác để thu hoạch được sự vui vẻ trong lòng."

"Anh cả, mới vừa rồi là em chỉ nói chơi với Hắc Đản..."

Triệu Đông Lâm đi qua, kéo tay Hắc Đản vào sân, không muốn tiếp tục nghe Trịnh Nguyệt Phân nói thêm một chữ nào nữa.

Lúc Triệu Đông Lâm kéo con trai Hắc Đản vào đến cửa sân thì sắc mặt đen như đáy nồi, Giai Tuệ với Mỹ Hương đang cầm cây gậy trúc đuổi gà nhìn lại, nhìn thấy anh sầm mặt vào cửa, hai người đều sửng sốt một chút.

"Hôm nay trở về rất sớm vậy, có chuyện gì sao?"
Bình Luận (0)
Comment