Chương 156: Tăng Thêm Tình Anh Em (2)
Chương 156: Tăng Thêm Tình Anh Em (2)Chương 156: Tăng Thêm Tình Anh Em (2)
Thù lâu năm, thân là anh em ruột, nhưng mỗi người có một suy nghĩ thành gia lập thất khác nhau, huống chi còn có đứa con dâu như chày gỗ Trịnh Nguyệt Phân.
"Nếu ba các con đã nói như vậy, mẹ không còn gì để nói, chuyện phân nhà cứ làm như vậy đi, còn phân chia như thế nào, còn phải thương lượng đã."
"Nhà ta có tổng cộng mấy căn phòng thế này thôi, nhà đứa cả ở phòng phía Đông, nhà đứa hai ở phòng phía Tây, đồ vật cũng có đủ, lúc mấy đứa kết hôn đều đặt mua đầy đủ cả rồi, phòng của mình thì coi như của mình, việc này không có gì phải thương lượng."
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang phân nhà như thế nào, tất cả mọi người tập trung lắng nghe, Trịnh Nguyệt Phân trong lòng không muốn phân nhà cũng không rảnh chơi đùa gì.
"Chuyện tiên bạc mẹ phải nói rõ, từ khi Đông Lâm vào bộ đội bắt đầu có tiền lương, tiền lương vẫn luôn do mẹ giữ, lúc đó Đông Hà còn đang đi học, chỉ tiêu trong nhà, kể cả tiền mua đồ cưới cho ba chị em đều lấy từ tiền lương của Đông Lâm.”
Nói đến đây, cảm xúc của Trương Xảo Nhi có hơi kích động, hốc mắt ẩm ướt.
"Ở điểm này, mẹ vẫn thấy có lỗi với Đông Lâm, con vì cái nhà này mà tận tâm tận lực, chưa từng có lòng riêng, thông cảm cho người làm cha làm mẹ này khó khăn, giúp đỡ mẹ và ba của các con chia sẻ áp lực kinh tế."
"Số tiền này, dùng nhiều hay ít cuối cùng còn lại bao nhiêu, mẹ nhớ kỹ từng khoản, trước đó không tính, bỏ ra cũng bỏ ra rồi, nhưng phần còn lại đưa cho Đông Lâm, vê phần tiền công, cái này mẹ làm chủ, cho cặp vợ chồng Đông Hà, không cho Đông Lâm.”
Trương Xảo Nhi nói lời này như ném một viên đá vào sông Cự Thạch, nói thật, thật sự không ai nghĩ đến bà ấy sẽ trả lại tiền lương còn lại cho Đông Lâm, tuy nói mấy năm nay dùng không ít, nhưng tiền lương của Triệu Đông Lâm cao, là Đại đội trưởng trong bộ đội, một tháng hơn bảy mươi, sau khi chuyển nghề mặc dù tiền lương thấp hơn, nhưng cũng hơn sáu mươi, năm ngoái cả nhà bắt đầu làm việc cuối năm chia hoa hồng mà đã có gần hai trăm đồng!
Triệu Đông Lâm đối với mẹ ruột chắc chắn sẽ cảm thấy vui vẻ, anh không phải thánh nhân, tuy nói vì người nhà mà cố gắng không cần bất kỳ hồi báo nào, nhưng có được người khác ghi nhớ trong lòng hay không lại là chuyện khác.
Nếu đối phương đang hưởng thụ sức lao động của mình mà còn muốn giãm mấy phát lên người mình, thương tổn đến vợ của con trai mình, anh kiên quyết không thể nhẫn nhịn.
Giai Tuệ cũng không ngờ tới mẹ chồng lại như vậy, thời đại này giá thành hàng hóa thấp, đến cả chuyện kết hôn và chỉ tiêu hằng ngày, số tiền còn lại chắc chắn không ít hơn hai trăm đồng, nhưng mà Giai Tuệ cũng không vui vẻ quá sớm, mẹ chồng chỉ nói như thế, cái nhà này khi nào mới phân, khi nào thanh toán đồ đạc, có được kết quả cuối cùng mới tính là mọi chuyện rõ ràng.
Trịnh Nguyệt Phân nghe ba mẹ chồng nói phân gia lòng đã nguội lạnh một nửa, lại nghe mẹ chồng nói tiền lương còn lại của anh cả sẽ trả lại bọn họ, nhà mình chỉ có tiền công, vậy thì còn lại mấy đồng, tiên lương của anh cả mới là cục thịt mỡi
Cô ta ưỡn ngực bước về phía trước một bước, vội vàng nói: "Mẹ, mấy năm nay là con và Đông Hà ở nhà chăm mẹ, mẹ không thể đưa hết tiên cho nhà anh cả, con và Đông Hà không có công lao cũng có khổ lao."
Triệu Đông Hà kéo cánh tay cô ta thật mạnh, thấp giọng quát: "Cô ngậm miệng, đừng ép tôi ra tay."
Trịnh Nguyệt Phân ra sức giãy khỏi tay Triệu Đông Hà, vừa giấy vừa kêu: "Em làm sao, không thì tiền ăn uống của chúng ta ở đâu ra, không được ăn ngon uống sướng thì chúng ta chỉ có gặm màn thầu uống cháo thôi."
Cơm nước trong nhà tốn bao nhiêu, một tháng còn được ăn thịt hai ba lân, còn có mỗi ngày đều được ăn trứng gà.
Triệu Đông Hà không thể nhịn được nữa, lôi Trịnh Nguyệt Phân ra khỏi nhà chính, nhốt cô ta vào phòng phía Tây, gài cửa khóa lại, mặc kệ Trịnh Nguyệt Phân ở trong phòng đập cửa thế nào, Triệu Đông Hà cũng không thả cô ta ra.
Mọi người đơn giản là không biết nên nói thế nào, Trịnh Nguyệt Phân này, đúng là chó không đổi được thói ăn phân, đến lúc này rồi, còn không biết hối hận là gì.
Triệu Đông Hà trở lại nhà chính, thở ra một hơi sau đó mở miệng nói: "Mẹ, con không có ý kiến gì với việc mẹ vừa nói, mấy năm nay đã chiếm không ít tiện nghi của anh cả, trong lòng con đều hiểu rõ, những ngày này, còn khiến chị dâu cả gặp không ít phiền phức, con ở đây muốn nói tiếng xin lỗi, là con không có năng lực, không quản lý được vợ của mình thật tốt, con cũng có trách nhiệm."
Triệu Đông Lâm đưa ra đề nghị phân nhà là chán ghét Trịnh Nguyệt Phân chứ không phải Đông Hà, lúc này nghe những lời Đông Hà nói, trong lòng anh cũng không biết là mùi vị gì, đi đến vỗ vỗ lưng Đông Hà.
"Coi như anh em nhà mình vẫn là anh em tốt, đừng trách anh."