Chương 155: Tăng Thêm Tình Anh Em (1)
Chương 155: Tăng Thêm Tình Anh Em (1)Chương 155: Tăng Thêm Tình Anh Em (1)
Lời này vẫn quẩn quanh trong miệng, phối hợp với âm nhạc là có thể ra một đoạn RAP, Giai Tuệ thấy được bộ dáng điên cuồng của cô ta cũng chỉ thờ ơ ngồi nhìn, đương nhiên, cô càng bất ngờ với việc Triệu Đông Lâm sẽ kiên định nói ra hai chữ "ở riêng" như vậy, dù sao, Triệu Đông Lâm là một người rất có quan niệm gia tộc, cái này có liên quan với việc anh từng trải qua tâm mười năm đi lính, ở bộ đội, cùng chiến hữu đồng sinh cộng tử, nhìn thấy đủ các loại đổ máu cùng hi sinh, bởi vậy anh càng có tinh thần dâng hiến, cũng càng thêm bao dung, bất cứ lúc nào cũng không còn mạng, thì cái khác có thể quan trọng thế nào chứ?
Người đàn ông có phẩm chất đặc biệt này, thật ra sống vô cùng mệt mỏi, anh muốn đối xử tốt với tất cả mọi người, muốn bảo vệ tất cả mọi người, điều này có nghĩa anh càng phải chịu nhiều đau khổ.
Giống như ở trong gia đình này, Triệu Đông Lâm không oán không hận khi đưa tiên lương cho mẹ quản lý, tiền thưởng xuất ngũ với trợ cấp cuối năm đều giao cho Giai Tuệ, trên người chỉ để lại một chút tiền dành riêng.
Anh có thể chịu được lời đàm tiếu của người bên ngoài, không thèm để ý cưới một người phụ nữ đã từng ly hôn, yêu thương Giai Tuệ để ở trong lòng, đối với người nhà mẹ đẻ của Giai Tuệ cũng vô cùng quan tâm, người đàn ông như vậy, mặc dù không phải cực kỳ hoàn mỹ, nhưng anh có ưu điểm của anh, ở niên đại đặc biệt như thế này, đã có thể được coi là một người đàn ông đáng giá để dựa vào.
"Ông nó, ông thấy thế nào?"
Ở nhà họ Triệu, trước giờ gặp chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì người quyết định luôn là Trương Xảo Nhi, nhưng chuyện hôm nay không giống chuyện bình thường, không thể để bà ấy độc đoán, dù sao nhà này là họ Triệu, không phải họ Trương, vả lại, hôm nay cả nhà họ Triệu đều có mặt, trước mặt người ngoài nhất định phải cho chồng mặt mũi, để ông ấy thể hiện uy nghiêm của chủ nhà. "Chuyện này...
Triệu Mãn Trụ nhả ra một làn khói, trong sương khói màu trắng cau mày suy tư, vợ đột nhiên ném vấn đề sang cho mình, ông ấy còn chưa nghĩ ra, nhưng mà phải nói thật, từ khi con trai cả Đông Lâm xuất ngũ trở về, sau đó còn dẫn theo vợ vào cửa, trong nhà lộn xộn hết cả lên.
Mặc dù bình thường ông ấy không nói chuyện to tiếng, những chuyện khác đều mặc kệ không hỏi, nhưng trong nhà tất cả mọi chuyện dù lớn dù nhỏ ông đều nhìn trong mắt, vợ đứa thứ hai là đồ đần, không biết gì cũng muốn phải chiếm được ba phần, vợ đứa cả cũng không quá tệ, tâm tính lương thiện, cũng biết làm người, chỉ cần nhà đứa thứ hai không làm rùm beng như thế, thì gia đình này vẫn có thể cùng nhau sống trăm năm, nếu vẫn náo loạn như thế, không chỉ mất lòng, còn ảnh hưởng đến tình cảm hai anh em Đông Lâm và Đồng Hà.
Người xưa có câu: "Đàn ông tốt không ăn cơm phân nhà, đàn bà khéo không mặc lại đồ cưới.", mấy anh em trong thôn phần lớn là sau khi cưới thì phân nhà là chuyện bình thường, sở dĩ nhà bọn họ chưa hề nhắc tới chuyện này, không phải vì người lớn không muốn tách ra, mà chủ yếu do mấy năm trước đứa cả vẫn luôn trong bộ đội, phân hay không phân cũng chả sao.
Nhưng bây giờ, ở chung với nhau đương nhiên không thích hợp.
Suy nghĩ trong lòng thật nhiều, Triệu Mãn Trụ cuối cùng cũng cắn răng đập bàn!
"Được rồi, vậy thì chia, đều là anh em ruột, cho dù phân nhà thì vẫn là anh em ruột. Nhìn anh em nhà người ta, nhìn lại ba với nhà bác cả mấy đứa, tuy nói mỗi người có một con đường riêng, nhưng khi ai gặp khó khăn người còn lại cũng không quên giúp một tay, hai anh em các con chỉ cần làm được như thế là được."
Đời đầu là anh em ruột, đời thứ hai là anh em họ, đến đời thứ ba quan hệ càng ngày càng xa.
Người thân, suy nghĩ rõ ràng thì đúng là như thế thật, có thể giúp đỡ lẫn nhau một lần, một lúc, nhưng vẫn khác nhau, phải tự lập. Triệu Mãn Trụ giải quyết dứt khoát, trên mặt Triệu Đông Lâm vẫn mang khuôn mặt bình tĩnh, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, Triệu Đông Hà cúi đầu nhìn xuống đất, mọi người không thể nhìn ra biểu cảm của anh ta, nhưng từ đường cong cương cứng trên khuôn mặt cũng có thể nhìn ra.
Giai Tuệ không tin nổi, không ngờ chuyện phân nhà lại dễ dàng như thế, cô còn tưởng phải náo loạn một trận thật to hoặc là trưởng bối trong nhà không cho phân gia.
Tâm tình Trịnh Nguyệt Phân cũng giống như Giai Tuệ, cũng không tin được thứ mình vừa nghe thấy, ba chồng vậy mà cứ như thế đồng ý phân gia, lòng cô ta mờ mịt hẳn đi.
Chồng giải quyết dứt khoát, Trương Xảo Nhi đang tâm trạng bất ổn lập tức thả lỏng.
Bà ấy đã nói để chồng quyết định thì sẽ không đưa ra ý kiến khác, muốn hỏi cảm giác trong lòng bà ấy như thế nào, cũng không phải không nỡ, chỉ là khi con người đã quen hoàn cảnh sống nào đó, sẽ theo bản năng từ chối thay đổi, nhưng khi thật sự đến lúc phải thay đổi, bà ấy vẫn sẽ thử chấp nhận.