Chương 160: Cẩu Huyết Ngập Đầu (1)
Chương 160: Cẩu Huyết Ngập Đầu (1)Chương 160: Cẩu Huyết Ngập Đầu (1)
Không nhắc đến sau khi Trịnh Nguyệt Phân về nhà ngoại không được người nhà họ Trịnh hoan nghênh, đủ loại châm chọc khiêu khích, cũng không nhắc tới Trương Xảo Nhi đối xử với Đổng Giai Tuệ như thế nào, chỉ nhắc đến chuyện phân nhà của nhà họ Triệu, nhanh chóng truyền khắp thôn.
"Lần này không ai nuôi, để xem Trịnh Nguyệt Phân kia sau này đắc chí thế nào."
"Vậy cũng không chắc, nghe nói nhà đứa thứ hai có hơn ba trăm đồng tiền, còn xây thêm phòng ở cho nó, không tệ."
"Không ngờ tới nhà họ Triệu có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, tiền lương mấy năm nay của đứa cả nhà họ Triệu đúng là được nhận không ít."
Nhà họ Triệu nhanh chóng phân nhà, đến ngày thứ ba đã bắt đầu đào tường xây gạch, thợ xây là mời người trong thôn đến làm.
Nhà họ Triệu vốn ba phòng liền nhau, nhưng bây giờ hai vợ chồng Triệu Đông Lâm chiếm hai phòng, vốn Triệu Đông Hà ở phòng phía Tây, sau khi đập bỏ tường phía Tây, xây thêm một gian ở bên phải, hình thành một viện tử hình chữ "L" ngược, mặt khác hai bên xây tường, thế là biến thành hai viện tử liền nhau.
Trương Ngọc Lan đứng ở viện tử nhà mình nhìn vê phía nhà họ Triệu, vì tường xung quanh nhà họ Triệu bị đập vỡ, viện tử lộ ra hoàn toàn.
Nhìn thấy trong viện nhà họ Triệu chất đống bùn sông, cát, gạch ngói, nhóm thợ xây khí thế ngất trời làm việc quân quật, trong lòng Trương Ngọc Lan có hơi ghen ghét.
Bây giờ nhà mình vẫn là nhà xây bằng gạch, nhà họ Triệu đã xây nhà ngói rồi, đúng là đồng nhân không đồng mệnh.
Rõ ràng mấy năm trước hoàn cảnh hai nhà tương tự nhau, nhưng nhà họ Triệu càng ngày càng tốt lên. Chị ta thấy vợ con trai cả nhà họ Triệu ngồi trước mái hiên may đồ, mặc áo khoác Hải Đường màu đỏ, mái tóc vừa đen vừa sáng thắt bím, sắc mặt trắng nõn, khóe miệng khẽ nhếch, Trương Ngọc Lan không hiểu cái gì gọi là bị thời gian bỏ quên, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Giai Tuệ khiến chị ta chướng mắt.
Trương Ngọc Lan hừ lạnh rồi trở về phòng, mấy ngày không gặp Trịnh Nguyệt Phân, nghe nói là về nhà ngoại, báo hại chị ta muốn nghe ngóng xem vì sao nhà họ Triệu phân nhà cũng không nghe được.
Mấy ngày trước buổi tối nghe được tiếng cãi nhau ở nhà họ Triệu truyền ra, nghe giọng nói là của Trịnh Nguyệt Phân và Triệu Đông Lâm.
Chị ta cực thích nhìn nhà họ Triệu gà bay chó chạy, nhớ ngày đó lúc Uông Mai còn ở lại, cô ta cũng "ra sức" không ít.
Trịnh Nguyệt Phân ở nhà mẹ đẻ một lần là ở năm ngày, trong lúc đó người nhà họ Triệu một mực không đón người về, Triệu Đông Hà nhờ người chuyển lời, nói trong nhà đang bận xây nhà, tạm thời không có thời gian đến.
Trịnh Nguyệt Phân nhận được câu trả lời yên tâm ở lại nhà mẹ đẻ, mỗi ngày đều có đồ ăn sẵn, cũng không giúp làm việc nhà, còn kén cá chọn canh đòi ăn ngon, không thích rau dại củ cải, nhất định phải ăn trứng gà.
Chị dâu cả của Trịnh Nguyệt Phân Dương Chi Tử là người phụ nữ trung thực đặc biệt chịu khó, mỗi ngày phải xuống ruộng cày cuốc một lúc, còn phải làm việc nhà, phải chăm sóc con cái, còn phải giặt quân áo nấu cơm, bình thường đã rất bận rộn, còn phải hầu hạ một cô em chồng không biết tốt xấu. Dương Chi Tử còn chưa phàn nàn gì, Trịnh Tùng Niên đã phát hỏa trước, muốn tìm Trịnh Nguyệt Phân tính sổ, bị Dương Chỉ Tử kéo lại.
"Được rồi, chỉ là bận thêm hai chuyện đồ ăn thôi mà, nói không chừng ngày mai cô ấy lập tức về nhà rồi."
Nhà họ Triệu là người biết lễ, sẽ không để vợ mình ở nhà mẹ đẻ quá lâu.
Lại nói đây không phải là lần đầu tiên cô ấy biết Trịnh Nguyệt Phân là người tính tình như thế nào, lúc cô ấy vừa gả đến nhà họ Trịnh Trịnh Nguyệt Phân vẫn là cô gái trong nhà đấy.
"Cô ta được nuông chiều quen, đúng là tự coi mình thành Vương Mẫu nương nương, cũng không nghĩ xem vì sao em rể lại để cô ta vê nhà ngoại ở, thật sự cho là yêu thương cô ta à, còn không phải chê cô ta phiên phức, sợ ở nhà lại náo ra đủ thứ chuyện."
Lúc xây nhà trong nhà rất loạn, Trịnh Nguyệt Phân an phận còn đỡ, nếu cô ta lại ngu xuẩn mất khôn làm gì đó với vợ con nhà anh cả chồng, đoán chừng em rể còn nổi lòng giết người cũng nên.
Dương Chi Tử thở dài, đối với cô em chồng này không biết phải làm thế nào.
Người đã lớn như thế rồi, đã kết hôn sinh con, đối xử với cô ta thế nào đây, nói thì không thay đổi, mắng thì không nghe, nếu thật sự ra tay đánh, dáng vẻ sưng mặt sưng mũi để người khác nhìn thấy cũng không tốt.
"Quên đi, cũng chỉ ở mấy ngày, đâu thể cứ thế ở nhà mẹ đẻ mãi được? Bình thường cô ấy về cũng hay mang đồ đến, chỉ là mấy quả trứng gà, coi như trả lại, lại nói mấy thứ này cũng là bồi bổ cho đứa nhỏ."
Trịnh Tùng Niên tức không phải vì chuyện vài ba quả trứng gà, nếu Trịnh Nguyệt Phân không làm loạn, đừng nói là mấy quả trứng gà, bảo anh ấy giết mấy con gà cũng được.
Cho dù trong lòng tức giận, nghe vợ nhà mình khuyên vài câu cũng nguôi giận hơn phân nửa, không so đo với Trịnh Nguyệt Phân nữa. ...