[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161: Cẩu Huyết Ngập Đầu (2)

Chương 161: Cẩu Huyết Ngập Đầu (2) Chương 161: Cẩu Huyết Ngập Đầu (2)Chương 161: Cẩu Huyết Ngập Đầu (2)

Hôm nay em gái của Trịnh Nguyệt Phân Trịnh Nguyệt Cần về, mấy ngày nay cô ấy đã nghe mọi người nói chị ba của cô ấy về ngoại ở, hôm nay mới dành chút thời gian trở về một chuyến.

"Ui cha, mấy ngày rồi, còn không cho người đến đón à? Chỉ sợ người ta thấy cô cực kỳ phiền phức, không muốn đến đón ấy chứ."

Giang Lương Nhữ sinh sáu đứa con, ba nam ba nữ, con gái cả Trịnh Nguyệt Xuân, tính tình hiền lành nhất, con gái thứ hai là Trịnh Nguyệt Phân, là đứa không bao giờ chịu thua thiệt, con gái thứ ba là Trịnh Nguyệt Cần, tính tình mạnh mẽ, mặc dù nhỏ hơn Trịnh Nguyệt Phân bốn tuổi, nhưng từ khi còn bé hai người đánh nhau không ít lần, chỉ cần hai người đứng chung một chỗ, trong nhà không thể nào yên tĩnh nổi.

Nhưng mà Trịnh Nguyệt Cần so với Trịnh Nguyệt Phân tốt hơn nhiều, mặc dù tính cách mạnh mẽ, nhưng tâm địa tốt, miệng cũng ngọt, lại là cô con gái nhỏ tuổi nhất trong nhà, đương nhiên được ba mẹ thiên vị hơn một chút, vì sự thiên vị này, Trịnh Nguyệt Phân càng nhìn cô ấy càng thấy không vừa mắt, lúc nhỏ Trịnh Nguyệt Cần bị cô chị ba này khi dễ không ít, sau này khi lớn lên mới biết phản kháng.

Trịnh Nguyệt Phân sao có thể dễ dàng tha thứ em gái châm chọc khiêu khích mình được, bấy giờ trả lời: "Trong nhà đang bận rộn xây nhà ấy mà, nhà tôi ở là nhà ngói đấy, không giống một số người, không phải có chồng bị què chân thì cũng có mẹ chồng bị mù, nghèo đến mức về nhà ngoại đến cả bao đường cũng không mua nổi, lần nào cũng tay không trở về, còn không biết xấu hổ mà châm biếm người khác!"

Có câu mắng chửi không vạch trần, nhà chồng của Trịnh Nguyệt Cần trước kia cũng không kém, nhưng mấy năm nay không biết bị làm sao, đầu tiên là chồng lên núi nhặt củi té gấy chân, sau đó mắt mẹ chồng có vấn đề càng ngày càng không thấy rõ, đi lên bệnh viện trên trấn cũng không khám được bị gì, uống chút thuốc, bác sĩ bảo đến bệnh viện ở thành phố lớn xem thử, đi một chuyến tốn mấy chục đồng cũng không chữa khỏi. Sau này mấy đứa con trai nàng dâu trong nhà không ngại dùng tiền nữa, mẹ chồng Trịnh Nguyệt Cần lập tức nói bệnh không thể trị, thật ra sợ dùng tiền của con cái.

Bà ấy nói, mình lớn tuổi rồi, có thể sống được một ngày hay một ngày, chỉ là mắt mù không thấy thôi, cũng không phải chuyện nghiêm trọng đến tính mạng gì, không thể liên lụy con cái.

Bây giờ bà lão không thể xuống ruộng, mấy người con trai mỗi tháng thay phiên nhau đưa lương thực đến, có cả tiên mua thuốc định kỳ, thời gian trôi qua đương nhiên khẩn trương lên. Huống chi Trịnh Nguyệt Cần kết hôn chưa đến hai năm, bây giờ trong nhà bên trên có bà lão sinh bệnh bên dưới còn có hai đứa bé, một năm bận rộn không có tiền tiết kiệm, cho nên Trịnh Nguyệt Cần về không mua thứ gì lớn, ngược lại Giang Lương Nhữ, mỗi lần đều cho con gái nhỏ mấy thứ đem đi.

Cuộc sống của cô ấy thật sự không tốt như Trịnh Nguyệt Phân, đây chính là điểm yếu bị Trịnh Nguyệt Phân bóc ra, Trịnh Nguyệt Cần lập tức đỏ mặt.

"Hừ, được đó, cô lợi hại, lợi hại đến mức mắc lỗi bị anh rể thả về ngay, tôi đã nói rồi, loại người như thế, không ai ở với cô được đâu, từ nhỏ đến lớn không khiến người khác thích được."

Nếu lời nói vừa rồi của Trịnh Nguyệt Phân là đánh trúng điểm yếu của Trịnh Nguyệt Cần, thì câu nói này là đâm trúng xương sườn mềm của Trịnh Nguyệt Phân.

Lúc còn bé cô ta thật sự không khiến người khác thích được, để có được sự chú ý của ba mẹ, cô ta thường xuyên làm chút chuyện để thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng những chuyện cô ta làm ngược lại toàn khiến mọi người ghét bỏ, có đôi khi cô ta cũng không biết vì sao, vì sao người khác luôn nói cô ta làm sai, vì sao có một số việc người khác có thể làm mà cô ta lại không được.

Ví như em thứ ba, ôm ba mẹ nữũng nịu là có thể có được búp bê cô dâu xinh đẹp, dây buộc tóc màu hồng xinh xắn, cô ta chỉ mở miệng tranh thủ là bị nói thành so đol

Trịnh Nguyệt Phân đi vê phía trước một bước, bước lên đẩy Trịnh Nguyệt Cần một cái, giống như trở về tuổi thơ, hai người vì một miếng hoa quả đường, một cái dây buộc tóc màu hồng mà đánh nhau.

Trịnh Nguyệt Cần cũng không phải người nhút nhát, lập tức đánh trả, cô ấy cơ bản không biết chuyện Trịnh Nguyệt Phân mang thai, người khác chỉ nói chị ba cô ấy ở nhà chồng mắc lỗi phải vê nhà ngoại ở, không nói mang thai, cho nên Trịnh Nguyệt Cần ra tay không hề lưu tình, hai người từ đẩy nhau chuyển sang nắm tóc nhau, cuối cùng không biết thế nào, Trịnh Nguyệt Phân bị Trịnh Nguyệt Cần đẩy ngã trên mặt đất.

Giang Lương Nhữ vừa vào cửa nhìn thấy hai cô con gái ngã trên mặt đất, bị dọa đến hồn phi phách tán nhào tới.

"Đây là thế nào, đúng là hai đứa oan gia, vừa thấy mặt đã đánh nhau! Tiểu Cần, tranh thủ thời gian lại kiểm tra xem, chị hai con đang mang thai, đừng có té nguy hiểm đến tính mạng."
Bình Luận (0)
Comment