Chương 167: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học (1)
Chương 167: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học (1)Chương 167: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học (1)
Thạch Đầu không đến, Trương Xảo Nhi sợ chuyện hai người ly hôn sẽ ảnh hưởng đến Thạch Đầu, giống như Hắc Đản lúc trước, cho nên sau khi làm xong thủ tục, đến cả một cơ hội ôm Thạch Đầu, Trịnh Nguyệt Phân cũng không có, chỉ có thể nhìn từ xa.
Nội tâm Triệu Đông Hà cực kỳ bình tĩnh, nửa năm nay anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, khoảng thời gian gà bay chó sủa đó anh ta cực kỳ chán ghét, Trịnh Nguyệt Phân nói biết sai rồi, sẽ sửa, anh ta tin tưởng cô ta thật sự có một tia ăn năn hối cải, nhưng anh ta cũng biết, một tia ăn năn này không thể chống đỡ nổi tuổi già dài dằng dặc ấy.
Anh ta đã nghĩ kỹ, sau này không muốn cưới thêm vợ nữa, cứ như vậy dẫn theo Thạch Đầu sống nương tựa lẫn nhau, nếu Thạch Đầu hỏi đến, cứ nói mẹ nó đã chết rồi đi.
"Sau này cô tự giải quyết cho tốt đi, tôi đi trước."
Nói xong, Triệu Đông Hà cất bước rời đi, anh ta vẫn trẻ tuổi như thế, lưng vẫn thẳng tắp như thế, mày rậm mắt to, là một thanh niên anh tuấn, nhưng đầu lông mày của anh ta mang theo kiềm chế và sự khổ sở, không biết tại sao cuộc sống lại biến thành thế này, sự rung động trước kia đã biết thành gió rét lạnh thấu xương từ khi nào.
Ngày hai mươi tám tháng năm năm một nghìn chín trăm bảy mươi bảy, Giai Tuệ bình an sinh một cậu nhóc ở bệnh viện trên trấn, nhũ danh là Phóng Phóng.
Đối với sự xuất hiện của Phóng Phóng, cả nhà đều vô cùng vui vẻ, lúc Giai Tuệ ra khỏi phòng sinh, Triệu Đông Lâm cầm tay Giai Tuệ, vì thức đêm và lo lắng mà cả vành mắt đỏ lên, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, ngại mọi người còn ở đây không dám nói gì nhiều, chỉ nói sáu chữ, vất vả rồi, cảm ơn em.
Trương Xảo Nhi vừa nhìn thấy cháu trai là cười không ngậm được mồm, một là vì con trai cả lại có thêm một đứa con trai, hai là vì Giai Tuệ thuận lợi sinh con, ngăn không ít miệng lưỡi người đời, mấy lời đồn nhảm kia cuối cùng cũng chấm dứt.
"Giai Tuệ à, con quá giỏi, bảy cân hai lạng, em bé khỏe mạnh thật đấy."
Giai Tuệ yếu ớt gật đầu, thời gian cuối thai kỳ cô cố gắng chịu khó ăn thức ăn, nhưng người trong nhà ai cũng bồi bổ cho cô quá nhiều, ăn ít một chút cũng không được, cuối cùng không chỉ không khống chế, mà còn nặng hơn dự tính mấy cân.
Trước khi sinh mặc dù cô không nói với bất kỳ ai, thật ra trong lòng rất lo lắng, trước khi xuyên qua cô từng đọc không ít tin tức sản phụ vì sinh con mà đứng trước nguy hiểm, ở thời đại y học chưa phát triển này, thiết bị chữa bệnh chưa đầy đủ, cô thật sự lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm, cũng may mắn cuối cùng tất cả đều bình an.
"Đến đây, đói bụng không, tranh thủ thời gian ăn uống gì đó, hâm trong lò liên tục, chỉ đợi con ra."
Một nồi canh gà nóng hổi, vì để Giai Tuệ lúc nào cũng có thể ăn đồ ăn nóng, Trương Xảo Nhi đem cả lò than trong nhà đến bệnh viện, canh gà do Mỹ Hương nấu sẵn ở nhà đưa tới, khi đó Giai Tuệ còn ở trong phòng sinh, Trương Xảo Nhi nổi lửa giữ nồi ấm nóng.
Vừa sinh xong, Giai Tuệ cực kỳ mệt, việc cô muốn làm nhất bây giờ là ngủ một giấc thật ngon, cũng không muốn ăn lắm, nhưng mẹ chồng đã dụng tâm chăm sóc mình như thế, Giai Tuệ không tiện gạt đi tâm ý của mẹ chồng.
Triệu Đông Lâm đỡ Giai Tuệ ngồi dậy, dựng cho cô một cái bàn nhỏ, đặt nửa bát canh gà và thịt gà trước mặt cô.
"Cảm ơn mẹ."
Trương Xảo Nhi cười nói: 'Đứa nhỏ ngốc này, cái này có gì mà phải cảm ơn, mau ăn đi, ăn xong ngủ một giấc." Giai Tuệ vâng một tiếng cúi đầu uống canh, Triệu Đông Lâm đứng một bên mỉm cười, vợ ngồi trên giường bệnh, giường nhỏ bên cạnh là con trai Phóng Phóng, thời tiết tháng năm không lạnh không nóng, nắng sớm xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào phòng, khung cảnh này quá mức đẹp đẽ, khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Con nhìn miệng Phóng Phóng này, mũm mĩm hồng hồng, lớn lên giống con."
Hôm sau sinh, Trần Quế Hương đến bệnh viện thăm Giai Tuệ, từ khi Giai Tuệ vào bệnh viện chờ sinh, bà và Trương Xảo Nhi thay phiên nhau đưa trứng gà, cháo, canh gà đến.
Hôm nay Giai Tuệ vẫn hơi yếu, nhưng cô đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là khắp người được bịt kín mít, kín không kẽ hở, sợ cô còn trong tháng bị gì đó một đời chịu khổ.
Giai Tuệ cực kỳ may mắn sinh Phóng Phóng vào tháng năm, nếu vào mùa hè bắt cô mặc thế này có khi cô còn muốn tự tử.
Trong thời đại không có quạt điện, không có điều hòa này, mùa hè nóng nực dày vò cỡ nào.
Giai Tuệ cho Phóng Phóng uống sữa xong thì để bé nằm bên cạnh mình, là đứa nhóc cho dù ai gặp cũng phải khen đứa nhỏ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tóc vừa mềm vừa dày, con mắt nhắm lại, lông mi dài, yên tĩnh như tiểu thiên sứ hạ phàm, chỉ cần nhìn cậu bé, cả trái tim Giai Tuệ lập tức trở nên mềm mại, chỉ muốn ôm bé vào ngực yêu thương thật nhiều.