Chương 169: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học (3)
Chương 169: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học (3)Chương 169: Khôi Phục Kỳ Thi Đại Học (3)
Anh vẫn luôn biết vợ nhà mình là một người phụ nữ cực kỳ thông tuệ, cô biết làm sổ sách, biết tính toán, còn biết dạy con bài học vỡ lòng, chữ viết còn rất đẹp, kể rất nhiều chuyện, nhưng không biết đến cả việc suy đoán hướng đi của chính sách quốc gia cô cũng đoán chuẩn như thế.
Triệu Đông Lâm còn chưa về nhà nói chuyện này với Giai Tuệ, Mỹ Hương nhận được tin tức từ bạn cùng lớp vội vàng chạy vào viện tử.
"Chị dâu, chị có nghe nói không, quốc gia định khôi phục thi tốt nghiệp trung học, những người phù hợp với điều kiệu báo danh đều có thể báo danh tham gia, lớp em có rất nhiều bạn nói muốn tham gia kì thi đấy!"
Lúc này Mỹ Hương đối với chị dâu nhà mình phục sát đất, một năm trước chị dâu bảo mình chăm chỉ học tập, đọc sách thật nhiều, nói cơ hội luôn giành cho người có sự chuẩn bị, học nhiều thứ sau này sẽ có chỗ dùng.
Dưới sự chỉ dẫn của chị dâu, cô ấy ôn lại kiến thức cấp hai, cấp ba, bây giờ xem ra, chị dâu là nhà tiên tri đấy!
Trong nhà không có báo, Giai Tuệ thật sự không biết tin tức này, nhưng cô chẳng suy nghĩ nhiều, đã sớm biết năm nay sẽ khôi phục thi đại học, chỉ là không biết thời gian cụ thể thôi.
"Vậy em có muốn báo danh không?"
Mỹ Hương ngôi xuống, nhận lấy Phóng Phóng trong ngực Giai Tuệ, nghe vấn đề Giai Tuệ hỏi, trong mắt cô ấy vừa có ước mơ vừa có hoang mang.
"Em cũng định, nhưng trong lòng có chút mơ hồ, rất mâu thuẫn, một mặt không muốn bỏ lỡ cơ hội, mặt khác lại thấy hơi lo lắng, sợ mình thi không tốt, cũng sợ người nhà không đồng ý."
Nói xong, Mỹ Hương cũng hỏi lại Giai Tuệ. "Vậy chị dâu, chị có tham gia không? Hai năm nay chị vẫn luôn học, có phải vẫn muốn lên đại học không?”
Ở phương diện học tập Mỹ Hương tin tưởng chị dâu có thể, nhưng chị dâu vừa sinh Phóng Phóng, Phóng Phóng còn nhỏ, nếu chị dâu tham gia thi đại học thi đậu, chỉ còn anh cả và mẹ ở với nhau, sẽ ủng hộ chị dâu đi học?
"Chị đương nhiên sẽ tham gia, chị luôn chờ ngày này mà, chị nói cho em nghe, Sau này quốc gia chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh, ngày càng tiến bộ, cho dù chúng ta đang ở nông thôn, cũng phải là người trẻ tuổi có kiến thức có văn hóa đóng góp một viên gạch vào việc xây dựng nông thôn, mà không phải người cái gì cũng không biết, sẽ chỉ lãng phí thời gian."
"Vậy anh cả sẽ đồng ý ư?"
Giai Tuệ nháy mắt với cô ấy: "Em đoán xem?"
Mỹ Hương cười nói: "Em thật sự không đoán được."
Anh cả rất thương chị dâu, bình thường chị dâu nói gì anh cả cũng đồng ý, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn, huống chi Phóng Phóng vẫn còn nhỏ, ý của anh cả là gì cô ấy thật sự không đoán được.
Phóng Phóng nằm trong ngực Mỹ Hương, một hồi nhìn Giai Tuệ nói chuyện, một hồi lại nhìn Mỹ Hương nói chuyện, thấy không ai để ý đến cậu bé, duỗi tay nhỏ lên sờ mặt Mỹ Hương, miệng cậu bé y y a a, Mỹ Hương bắt lấy tay cậu bé, đặt bên miệng hôn một cái.
"Phóng Phóng của chúng ta cũng muốn nói chuyện à, vậy cháu phải mau mau lớn lên."
Phóng Phóng cười, đôi mắt to tròn trong suốt như quả nho quản chiếu gương mặt Mỹ Hương, khiến người ta thích không nỡ buông tay, cảm thấy thương kiểu gì cũng không đủ.
Buổi tối, Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm thảo luận chuyện thi đại học, cô xác định thể hiện là mình muốn tham gia.
Hôm nay Triệu Đông Lâm lên trấn họp, biết quốc gia cực kỳ coi trọng cuộc thi lần này, anh không định trực tiếp đưa ra ý kiến phản đối, mà bế con trai nhỏ lên.
"Phóng Phóng còn nhỏ như vậy, em thật sự cam lòng rời xa nó? Nếu em thi đậu phải ra ngoài đi học, con cái thật lâu không được gặp em, huống chi một mình em đi xa nhà anh cũng không yên lòng."
Đừng nói là con nhỏ, anh cũng không muốn để vợ rời nhà, vừa đi là đi mấy tháng.
Trong bóng đêm Giai Tuệ nắm chặt tay Triệu Đông Lâm: "Ai nói em đi một mình, em là muốn đi cùng anh, em đọc báo rồi, tất cả công nhân nông dân, thanh niên có văn hóa trên núi đến nông thôn, quân nhân xuất ngũ, cán bộ cùng khóa với học sinh tốt nghiệp trung học, đều có thể tham gia kì thi khôi phục đại học này, anh vừa là quân nhân xuất ngũ vừa là cán bộ trong thôn."
"Bây giờ quốc gia chúng ta thiếu nhất là nhân tài, chúng ta cũng được coi là thanh niên có chí, phải học tập thật nhiêu để đền đáp tổ quốc, đến khi chúng ta học thành tài rồi, không phải có thể vì đất nước mà cống hiến thật nhiều sao! Đến lúc đó anh mang theo tâm nhìn mới, kiến thức mới về thôn, chắc chắn có thể thay đổi thôn chúng ta tốt hơn phong phú hơn đấy."
Không thể không nói, lời Giai Tuệ nói rất có tính cổ động, ít nhất là trong đêm nay, Triệu Đông Lâm có một tia dao động.
Mười mấy tuổi anh đã nhập ngũ, là để gia đình có lối ra đến tương lai tốt hơn, nếu đặt bản thân khi ấy vào tình huống bây giờ, anh chắc chắn muốn tiếp tục học.