[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Thuyết Phục (1)

Chương 170: Thuyết Phục (1) Chương 170: Thuyết Phục (1)Chương 170: Thuyết Phục (1)

Đấn tận đáy lòng, Triệu Đông Lâm vẫn cân nhắc đến hiện thực, trong nhà có ba đứa con, coi như Hắc Đản đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Anh Bảo và Phóng Phóng còn nhỏ, sao có thể đi theo ba mẹ.

"Em cũng muốn, chúng ta cùng báo danh vào đại học, dẫn theo ba mẹ và con cái, thuê nhà ở bên ngoài. Không chỉ chúng ta, em còn phải cổ vũ Mỹ Hương thị, anh nói xem Mỹ Hương là cô gái tốt, tuổi trẻ, xinh đẹp, tấm lòng tốt lại thông minh, cô gái tốt như thế tùy tiện tìm một người gả đi cả đời ở nông thôn thật lãng phí đúng không? Nếu con bé thi lên đại học, có thể chọn một thanh niên tài tuấn, cuộc sống của con bé sẽ khác hẳn."

Cảnh tượng Giai Tuệ miêu tả cực kỳ đẹp đẽ, cũng có tính khả thi, nhưng Triệu Đông Lâm không bị cảnh tượng này mê hoặc mất lý trí.

Mười năm nay, lãng phí thanh xuân của quá nhiều người, lân này khôi phục thi đại học, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn tham gia, đương nhiên tỉ lệ chọi rất cao, vả lại thời gian thi là một tháng sau, thời gian thi cấp bách như vậy, cho dù anh từng học không tệ cũng không dám nắm chắc sẽ đậu.

Nội tâm anh lâm vào nghi ngờ, thời đại đang phát triển, thi đại học cần thuận theo thời đại, như Giai Tuệ nói, quốc gia bây giờ đang rất cần nhân tài, vào đại học nhận giáo dục cao đẳng đi ra, tất cả đều có thể thay đổi.

Nhưng nếu anh không vào được, sao yên tâm để vợ rời nhà một mình? Cảm giác không yên tâm này không phải vì không tín nhiệm vợ mình, mà thuần túy là không nỡ rời xa cô.

Anh ôm lấy Giai Tuệ, trong bất giác nắm chặt tay.

Mặc dù Giai Tuệ không biết trong nội tâm anh nghĩ gì, nhưng ít nhiều gì cũng có thế đoán ra, đúng lúc mở miệng ra đòn sát thủ.

"Chúng ta không cân nhắc vì bản thân thì cũng phải cân nhắc vì con cái, nếu chúng ta có cuộc sống tốt hơn, thì điểm xuất phát của bọn nó cũng thay đổi theo chúng ta, tâm mắt cũng bọn nó cũng thoáng đãng hơn, cho dù là vì tương lai của con cái, chúng ta cũng phải thử một lần."

Tối hôm đó, Triệu Đông Lâm mất ngủ.

Triệu Đông Lâm không phải người không có ước mơ, trên thực tế, anh cũng có mong đợi của mình về cuộc sống tương lai.

Lúc còn rất nhỏ, ước mơ của anh là có thể sống cuộc sống ăn no mặc ấm, người nhà trong sáng vô tư, sống có tôn nghiêm.

Sau khi vào bộ đội, mong muốn của anh là giữ nhà giữ nước, là mãi mãi không có chiến tranh, là kiên trì đến cùng không từ bỏ, là đối mặt với khó khăn nhưng không hề sợ hãi, vì anh anh hiểu có nước trước rồi mới có thể có nhà sau.

Sau khi chuyển ngành, suy nghĩ của anh chính là chăm sóc tốt cho hai đứa con, có thể làm ra chút thành tích trên cương vị công tác của mình, làm một vài chuyện thực tế cho các dân làng.

Rồi sau đó, anh kết hôn với Giai Tuệ, sau khi kết hôn kỳ vọng của anh vô cùng đơn giản, chính là cùng Giai Tuệ sống đến đầu bạc răng long, sống một đời giản đơn.

Nhưng bây giờ, Giai Tuệ đã miêu tả cho anh một loại khả năng khác, đó chính là đi ra khỏi thôn, tiếp nhận giáo dục cao hơn, đứng trên vai người khổng lồ, bắt đầu hành trình cuộc đời mới.

Lúc anh đưa tư duy thoát ra khỏi thôn Thượng Hà, thoát ra khỏi công xã Thắng Lợi, thậm chí thoát ra khỏi huyện Giang Khẩu, tỉnh Ngô Đông, Triệu Đông Lâm phát hiện thế giới này quả thật rất lớn, điều anh có thể làm cũng không chỉ là một Bí thư thôn của thôn Thượng Hà.

Đất nước có nhắc đến trong quyết định khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ ưu tiên đảm bảo nhận việc cho học viện trọng điểm, học viện y học, học viện sư phạm và học viện nông nghiệp. Công việc sau khi học sinh tốt nghiệp sẽ do Nhà nước bố trí thống nhất. Trong thời gian ở trường không những không cần nộp học phí lệ phí, mỗi tháng còn sẽ phát trợ cấp sinh hoạt cho học sinh, để giảm bớt gánh nặng của nhiều gia đình nông thôn.

Vào lúc còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành này, Nhà nước có thể tiêu tốn đầu tư kinh tế lớn như vậy để cổ vũ người trẻ tuổi tham gia tuyển sinh đại học, bước vào khuôn viên trường đại học, có thể thấy Nhà nước đang là lúc cực kỳ thiếu người tài. Anh là thành viên của Đảng, anh nên đứng ra, gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.

Nhìn chỗ lớn thì là Nhà nước cần, nhìn chỗ nhỏ cũng là vì thế hệ sau của mình. Giống như Giai Tuệ nói, người làm ba mẹ như bọn họ cố gắng, tiến bộ, thì các con cũng sẽ được lợi theo. Giống như những năm trước, con cái cán bộ được ưu tiên có được cơ hội học tập và làm việc.

Một đêm không ngủ, lúc mặt trời ló dạng, Triệu Đông Lâm đã hạ quyết tâm, loại trừ muôn vàn khó khăn, anh là đàn ông, giác ngộ và ý chí phấn đấu không thể thua cô vợ nhà mình!
Bình Luận (0)
Comment