Chương 171: Thuyết Phục (2)
Chương 171: Thuyết Phục (2)Chương 171: Thuyết Phục (2)
Trong giấc mơ, Giai Tuệ cứ cảm thấy có tâm mắt đang nhìn cô chăm chú, tưởng là Phóng Phóng tỉnh rồi, nên cố mở đôi mắt mơ màng ra. Cô phát hiện không phải con trai tỉnh, mà là chông đang nhìn cô. Giai Tuệ thở phào, vốn muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng ánh sáng trong mắt anh quá mức lấp lánh, khiến cô không thể làm lơ.
"Sớm như vậy... anh nhìn em làm gì... ?”
Phóng Phóng còn chưa cai sữa, vẫn còn thói quen uống sữa đêm, Giai Tuệ đã được trải nghiệm sâu sắc gian khổ của một người mẹ.
Không có thời gian của mình, mãi mãi phải vây quanh con, bón sữa, thay tã, thời gian bị cắt ra thành từng mảnh.
Đương nhiên hạnh phúc và đau khổ cùng tồn tại, niềm vui được làm mẹ đủ để xóa bỏ tất cả đau khổ.
"Anh đã nghĩ xong rồi."
"Hửm?”"
Buổi sáng đầu óc bị đơ, còn chưa bắt đầu vận hành.
"Anh chuẩn bị tham gia thi tuyển sinh đại học với em."
Lúc này Giai Tuệ mới phản ứng lại anh đang nói gì, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại.
"Thật sao? Em biết ngay anh chắc chắn sẽ đồng ý mà."
Sau khi đưa ra quyết định, cả người Triệu Đông Lâm cũng thả lỏng, nghe Giai Tuệ nói vậy, anh hơi tò mò hỏi: "Ồ, tại sao lại chắc chắn như vậy?"
Tuệ Giai cười nói: "Bởi vì anh không phải một con cá muối, mà là một người trẻ tuổi có hoài bão, có ước mơ." Triệu Đông Lâm phì cười.
"Nói lung tung, cá muối cái gì?"
Anh giơ tay khoác lấy Giai Tuệ, cô vợ mềm mại khiến anh hơi thất thường, vừa có ý định muốn kiếm chút phúc lợi cho mình, Phóng Phóng ngủ ở mép trong giường bỗng nhiên bật khóc. Vừa nghe thấy con trai khóc, Giai Tuệ nào còn tâm tư lo cho chồng nữa, cô đẩy Triệu Đông Lâm ra, nghiêng người xem Phóng Phóng.
"Phóng Phóng sao vậy? Ồ, tè rồi, có phải không thoải mái không? Con đợi lát, mẹ thay tã sạch cho con."
Tã trên người Phóng Phóng là thay lúc nửa đêm, cách mấy tiếng đồng hồ chắc chắn đã tè ướt rồi, cũng may chưa j, nếu không mới sáng sớm đã phải bận rộn rồi.
Triệu Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, từ khi con trai ra đời, địa vị gia đình của anh đi thẳng xuống. Đây đâu phải sinh con trai, đúng là thêm một tổ tông.
Phóng Phóng được mẹ bế trong lòng, mở con mắt ướt át, không khóc nữa, Giai Tuệ lấy tã sạch trong tủ đầu giường, vừa thay tã vừa nói với Triệu Đông Lâm: "Nếu đã quyết định tham gia, vậy chúng ta phải nhanh báo danh, còn có công việc trong thôn, anh phải sắp xếp xong trước."
Triệu Đông Lâm gật đầu, chuẩn bị ăn sáng thì đến công xã tìm Chủ nhiệm Chung nói rõ tình hình, không biết Chủ nhiệm Chung có ủng hộ quyết định này không.
"Đúng rồi, bên mẹ là anh nói à?"
Đây là chuyện lớn, chuyện lớn liên quan tới cả gia đình, so với việc để người con dâu như cô lên tiếng, chắc chắn người làm con trai như Triệu Đông Lâm nhắc tới sẽ tốt hơn. Như vậy cho dù ba mẹ chồng không đồng ý, cũng sẽ không có suy nghĩ gì về cô.
Triệu Đông Lâm sao có thể không biết suy nghĩ của Giai Tuệ, có điều loại chuyện làm ơn mắc oán này nên giai cho anh làm. "Để anh nói, em chờ tin là được."
Giai Tuệ hài lòng gật đầu, đúng lúc đã thay xong tã cho con trai, cô đến ôm mặt của Triệu Đông Lâm, hôn một cái lên miệng anh.
"Anh cố lên, phần thưởng cho anh."
Triệu Đông Lâm cười, nhìn Giai Tuệ nói: "Vậy mà đã đòi đuổi được à? Nếu anh nói thành công, em chuẩn bị báo đáp anh thế nào?"
Giai Tuệ bế con trai lên, chuẩn bị cho bú sữa, nghe anh nói đã biết có ý gì. Cô đỏ mặt, xì nói:
"Cứ nghĩ những thứ không đâu, cũng không nghĩ việc nghiêm chỉnh. Em nói anh nghe, em có đủ sách vở cấp ba, sách tham khảo cũng có, chúng ta lại vào thành phố tìm xem có tài liệu ôn tập trọng tâm không, một tháng tới, chúng ta cùng chuẩn bị."
Kỳ thi lần này chỉ dựa vào ba môn ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, kiếp trước Giai Tuệ nghe mấy bậc cha chú từng tham gia khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học nói, đề thi không khó, chỉ cần có cơ sở học tập nhất định cuối cùng đều sẽ thi đậu đại học.
Khả năng học hành của Triệu Đông Lâm rất tốt, cũng thông minh, cố gắng nhặt nhạnh những điểm kiến thức kia chắc là không có vấn đề. Lùi lại nghìn bước mà nói, cho dù lần này thời gian gấp, chưa chuẩn bị tốt, anh cũng có thể kịp thi vào kỳ mùa hè năm sau.
Giai Tuệ ở trong phòng cho Phóng Phóng bú sữa, Triệu Đông Lâm ra ngoài nói với ba mẹ trước.
"Thi đại học? Đang yên lành sao bỗng dưng lại nghĩ tới cái này?"
Nghe con trai nói, Trương Xảo Nhi và Triệu Mãn Trụ đưa mắt nhìn nhau, theo bọn họ thấy, bây giờ đang sống rất tốt, con trai làm việc trong thôn, vừa có thể diện và lương cao, con dâu vừa đẻ cháu nhỏ, còn chưa cai sữa, ngoài công điểm trong đội, còn có tay nghề may vá. Hai vợ chồng con cái đầy đủ, cuộc sống ngày càng đi lên, vốn không cần phải thi đại học gì.