Chương 176: Thay Đổi Trước Kỳ Thi (4)
Chương 176: Thay Đổi Trước Kỳ Thi (4)Chương 176: Thay Đổi Trước Kỳ Thi (4)
Công xã Thắng Lợi không có trường thi, trường thi gần nhất đặt ở huyện Giang Khẩu. Buổi trưa trước hôm thi, cả nhà ăn cơm xong, ba người đã xuất phát từ nhà đến thị trấn, chuẩn bị ở trong huyện một đêm, đợi hôm sau thi cử, đỡ cho hôm sau cuống lên bỏ lỡ thời gian thi cử.
"Các con đừng có gánh nặng tâm lý quá, cố gắng hết sức là được."
Ban đầu Trương Xảo Nhi chỉ là miễn cưỡng đồng ý để bọn họ tham gia thi đại đại học, qua một tháng này, thấy bọn họ mỗi ngày đều ôn bài đến nửa đêm, loại nghiêm túc kia bất giác cũng đã được cảm hóa. Ngoài ra, trong thôn có không ít người xem trò cười, nói cái gì mà đừng trông nhà Triệu Mãn Trụ một lân đăng ký ba người, không chừng cuối cùng đều không thi đậu.
Con người phải vươn lên, không chịu thua kém. Việc tới nước này, Trương Xảo Nhi vẫn hy vọng bọn họ đều có thể thi đậu, đừng nói nở mày nở mặt, ít nhất có thể chặn được miệng người khác cũng không tệ.
Nhưng bà ấy lại không thể nói, các con phải thi tốt cho mẹ, thi không tốt thì không được vê, mà vẫn phải để bọn họ thả lỏng.
"Vâng mẹ, mẹ yên tâm, bọn con sẽ thi thật tốt."
Triệu Đông Hà mượn máy kéo trong thôn chở bọn họ đến công xã đi xe, trên đường gặp người trong thôn, mọi người không khỏi quan tâm mấy câu, đều kéo giọng bảo bọn họ thi tốt.
"Được rồi, em về đi, bọn anh ở đây đợi xe là được rồi."
Từ công xã đến thị trấn phải mất một tiếng, xe buýt ba giờ chiều mỗi ngày.
"Ừ, vậy em đi đây."
Máy kéo là của đội, buổi chiều còn phải chuyển đất cát, nếu không dùng đến thì Triệu Đông Hà lái máy kéo đưa bọn họ đi cũng được. Ba người ngồi ở ven đường đợi xe, xe buýt đến muộn mấy phút, người trên xe vô cùng đông, rất nhiều người đều là học sinh muốn tham gia thi đại học, không có lấy một chỗ ngồi.
Giai Tuệ nắm lan can, lắc lư theo xe ô tô, Triệu Đông Lâm đứng sau cô, chặn một phần dòng người cho bọn họ.
"Chúng ta xuống xe phải mau chóng đi tìm chỗ ở. Anh xem nhiều người như vậy, nhà khách chắc chắn là túng thiếu."
Giai Tuệ ghé tới bên tai Triệu Đông Lâm khẽ nói. Triệu Đông Lâm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thở nhẹ nhàng mềm mại trong tai giống như bọt nước trói chặt nội tâm của anh, là một loại xúc cảm vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn.
Nguyện vọng của anh và Giai Tuệ giống nhau, trường giống nhau, chỉ là chuyên ngành không giống, anh chọn kinh tế, nông nghiệp, Giai Tuệ chọn là tiếng Anh, giáo dục và y học, đều là chuyên ngành cô có hứng thú.
Lúc trước sở dĩ chọn chuyên ngành tiếng Anh là vì kiếp trước Giai Tuệ không phải học sinh chuyên ngành tiếng Anh, nhưng sau khi cô qua cấp sáu đại học thì cũng đã kiểm tra cấp tám. Năm đó cô cũng từng cân nhắc việc ra nước ngoài, thành tích IELTS đạt 8. 5, hoàn toàn đạt yêu cầu xin vào các trường cao cấp như trường Cambridge, trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London. Nhưng cuối cùng vì cân nhắc tới vấn đề khác nên cô đã từ bỏ kế hoạch ra nước ngoài.
Cân nhắc tới xu thế phát triển của thời đại, học tiếng Anh đối với cô là việc vô cùng thoải mái và hữu dụng. Còn về giáo dục và y học, cũng là xuất phát từ sở thích của bản thân cô.
Trên con đường xe buýt cũ kỹ lắc lư hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến bến cuối cùng, ba người không kịp thả lỏng đã lập tức đi tìm nhà khách, bắt đầu từ chỗ gần địa điểm thi.
Không nằm ngoài dự đoán của Giai Tuệ, nhà khách đều chật kín, tìm nửa ngày mới đặt được một phòng trong một nhà khách cách địa điểm thi hai con phố.
Chỉ có một chiếc giường, vậy tất nhiên là Giai Tuệ và Mỹ Hương ngủ chung. Nếu là mùa hè Triệu Đông Lâm ngủ dưới đất cũng được, nhưng bây giờ đang là mùa đông giá rét, mặt đất quá lạnh, Giai Tuệ đau lòng, hỏi nhân viên công tác có còn giường xếp không.
"Xin lỗi, thật sự không có, nếu không phải các cô đến muộn, đợi trời tối ngay cả phòng cuối cùng cũng không còn."
Cuối cùng nhà khách chia thêm một đệm ruột bông, tốt xấu gì cũng có thể lót một tầng dưới đất, Giai Tuệ và Mỹ Hương đắp chung chăn bông, cho Triệu Đông Lâm một cái.
Ba người ăn bữa tối đơn giản, học một lát, tắm rửa, hơn chín giờ thì tắt đèn đi ngủ.
"Anh ngủ dưới đất có lạnh không?”
"Không lạnh, các em mau ngủ đi, ngày mai thi rồi, phải dưỡng tinh thần tốt."
Mặt đất tất nhiên là lạnh, cửa không kín, dưới khe cửa khi thoảng có gió thổi vào, trên người Triệu Đông Lâm mặc quần áo, trên chăn còn đắp áo bông bộ đội. Cũng may cơ thể anh cường tráng, sản xuất nhiệt cao, miễn cưỡng có thể chịu được.
"Tính sai rồi, chúng ta nên mang theo hai cái chăn."
Giai Tuệ cũng không ngờ nhà khách lại đông như vậy, thực ra cũng không phải nhiều người ở, mà là thời buổi này chỗ ở được quá ít, đâu giống thế hệ sau, khắp đường phố đều là đủ loại khách sạn, nhà nghỉ.