[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Bụi Bặm Lắng Xuống (1)

Chương 180: Bụi Bặm Lắng Xuống (1) Chương 180: Bụi Bặm Lắng Xuống (1)Chương 180: Bụi Bặm Lắng Xuống (1)

Mặc dù là nói đùa, nhưng Triệu Đông Lâm biết vợ thật sự muốn học đại học, giống như cô nói vậy, đàn ông vẫn là phải chịu trách nhiệm với bản thân.

Ngày hôm sau, ba người ăn bánh bao, uống sữa đậu nành xong, rồi đến cửa hàng trong huyện dạo trước, mua hai hộp sữa bột, thấy có kẹo sữa thỏ trắng bán lẻ cũng mua một cân, mang về cho các con ở nhà nếm thử.

"Đây là kẹo sữa à? Hợp tác xã cung ứng của chúng ta không bán."

Ban đầu Mỹ Hương không biết giá, Giai Tuệ cho cô ấy nếm thử một miếng, cô ấy còn cảm thán đồ ngon như vậy mà trên trấn không bán rất đáng tiếc. Đợi sau khi cô biết giá thì cả người đều không ổn, một cân năm tệ, còn đắt hơn cả thịt!

Thời đại kế hoạch kinh tế, kẹo sữa thuộc loại hàng hóa bán chạy, chỉ có cửa hàng cao cấp mới có mà bán, mua còn cần phiếu đường. Cũng may Giai Tuệ có tính toán trước, ra ngoài mang theo hơn nửa các loại phiếu trong nhà đi, quả nhiên có dùng đến.

"Ừ, ba cái kẹo sữa tương đương với một cốc sữa bò, mỗi ngày bọn nhỏ ăn hai cái coi như bổ sung dinh dưỡng."

Trẻ con thế kỷ hai mươi mốt đều là trẻ sữa, sữa nguyên chất, sữa chua, đủ các loại sản phẩm từ sữa như viên sữa, kẹo sữa. Đến những năm bảy mươi, uống sữa bò cũng là chuyện hiếm hoi, không nói đến tiêu tiền, chỉ nói phiếu sữa thôi cũng hiếm có.

"Chị dâu, chị tốt với bọn nhỏ thật, không tiếc tiêu tiền như vậy."

Lúc người người khác đều nói mẹ kế không tốt, xấu xa, sẽ không thật lòng đối xử với trẻ con, nhưng từ sau khi chị dâu gả vào nhà, Mỹ Hương đã thay đổi nhận thức trước đây vê mẹ kế rồi.

Giống như kẹo sữa này, dù là mẹ đẻ cũng không nỡi "Tiền nên tiêu thì phải tiêu, tiền dùng vào sức khỏe và giáo dục của bọn nhỏ thì không thể tiết kiệm."

Mặc dù kẹo sữa không phải nhu yếu phẩm, nhưng cũng coi như là một loại ký ức tuổi thơ, một loại thái độ sống, đợi bọn họ lớn lên rồi nhớ lại lúc nhỏ từng ăn kẹo sữa thỏ trắng, trong lòng cũng sẽ vô cùng ngọt ngào.

Vì Giai Tuệ là người xuyên không, khái niệm của cô về tiền bạc càng cởi mở hơn. Người của thời đại này ước gì có thể bẻ tiền làm đôi để tiêu, không nỡ ăn không nỡ mặc, cái gì cũng phải tiết kiệm, cũng không thể nói điều này là sai, dù sao cần cù và tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của người dân trong nước. Sở dĩ người dân trong nước có nhiều tiền tiết kiệm để dành như vậy đều là dành dụm từng chút mà ra. Nhưng trải qua sự gột rửa tư tưởng hiện đại, Giai Tuệ càng tin chắc cùng lúc với giảm chi cũng phải học cách tăng thu, chỉ dựa vào tiết kiệm là không có tác dụng.

Giống như một người một tháng có lương ba mươi tệ, cho dù không ăn không uống thì một tháng cũng chỉ có ba mươi tệ. Nhưng nếu anh ta biết tăng chi, cho dù một tháng kiếm thêm được mười tệ cũng tốt, như vậy anh ta không những kiếm thêm được tiền, bản thân cũng không đến mức phải vất vả như vậy.

Mua xong sữa bột, Giai Tuệ lại lấy thêm mấy mảnh vải, bây giờ đã là tháng mười hai, rất nhanh là đến Tết, phải chuẩn bị quần áo mới mặc Tết.

Trong thị trấn có nhiều loại nguyên liệu vải, Giai Tuệ mua vải nhung, đều là loại không mua được ở trấn, nhưng loại vải này đắt hơn vải bình thường, giá gần như gấp đôi.

Giai Tuệ còn có chút tâm tư, ngoài vải của người trong nhà ra, cô còn lấy thêm mấy thước nữa, gặp người muốn thì có thể bán cho người ta, tương đương với mua hộ của những năm bảy mươi.

Mua đồ xong, ba người đi xe buýt rồi bắt xe về thôn, đến đội đã là giữa trưa, nhà nhà vừa ăn cơm trưa xong, hai ba người tụ tập lại nói chuyện phiếm. Giai Tuệ vào thôn đã cảm thấy ánh mắt của mọi người quét tới giống như đèn pha, quả nhiên, sau khi đến gần mọi người đã bắt đầu bắt chuyện.

"Ài, thi đại học về rồi à?"

"Thi cử thế nào?"

"Ôi, đây là mua bao nhiêu đồ."

Cả quá trình Giai Tuệ chỉ cười ngốc, khách sáo ứng phó để lại cho Triệu Đông Lâm, cô xách túi chéo đi ở phía trước cùng Mỹ Hương, đi đến ngoài sân nhà mình, thấy Anh Bảo một mình ngồi xổm nghịch bùn ở cửa. Cô bé thấy nhóm Giai Tuệ xuất hiện, ném hòn đá nhỏ trong tay xuống, chạy qua ôm lấy chân của Giai Tuệ.

"Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Mấy ngày rồi con không được gặp mẹ."

Anh Bảo hai tuổi rưỡi, giọng nói non nớt, Giai Tuệ để tóc cho cô bé, tết thành hai bím buộc dây màu đỏ, gương mặt nhỏ hồng nõn ngửa đầu nhìn cô, Giai Tuệ nhìn tim cũng tan chảy.

Cô bé chính là có điểm tốt này, luôn là dáng vẻ đáng yêu, làm người ta yêu thích như búp bê.

Cô cúi người bế Anh Bảo lên, véo mặt nhỏ của cô bé, nói: "Mẹ đi thi, còn có ba và cô cũng đi cùng."

Nói rồi, cô lấy hai cái kẹo sữa trong túi chéo ra cho Anh Bảo.

"Nè, kẹo sữa ăn ngon, ba mẹ đặc biệt mua ở thị trấn cho Anh Bảo đấy, cầm lấy ăn đi."
Bình Luận (0)
Comment