Chương 179: Thi Đại Học (2)
Chương 179: Thi Đại Học (2)Chương 179: Thi Đại Học (2)
Thực ra lúc ra khỏi trường thi đã có bạn học đến đối chiếu đáp án với cô ấy, Mỹ Hương vốn cũng không có nắm bắt quá lớn vào bản thân, sau khi đối chiếu đề bài, biết rất nhiêu người để trống đề hoặc là viết lung tung, so sánh như vậy, nháy mắt Mỹ Hương đã tìm thấy tự tin.
Chị dâu từng nói thành tích thi cử chọn người ưu tú, cô ấy thi càng tốt tỷ lệ được tuyển càng lớn. Nhưng tuyệt đối đừng trách cô ấy cười trên nỗi đau của người khác, vì tương lai của bản thân, cô ấy cũng không lo được đồng tình người khác thi không tốt.
"Chị dâu, chắc chắn chị trả lời rất tốt nhỉ?"
"Cũng tạm được, thành tích cụ thể vẫn phải chờ thành tích cuối cùng. Đi nào, chúng ta tìm chỗ ăn cơm."
Trời đã tối rồi, ba người đến quán cơm công lập buổi sáng Triệu Đông Lâm mua bữa sáng kia, ông chủ biết bọn họ là người tham gia thi đại học, còn đặc biệt qua chuyện trò vài câu với bọn họ.
"Mấy cô cậu thi cử thế nào?"
"Tàm tạm, đợi có thành tích rồi nói."
Ông chủ dô một tiếng, chắc hai hôm nay đã thấy nhiều học sinh đến tham gia thi đại học, từ mười mấy tuổi đến hơn ba mươi tuổi đều có, nhưng ba người này khá đặc biệt, hai vợ chồng dẫn theo em gái, cả người cùng lên trận.
"Quá nhiều người đăng ký, nếu không phải tôi đã lớn tuổi thì cũng muốn đăng ký thi thử, xem bản thân có số làm sinh viên đại học này, làm rạng rỡ tổ tông không." Ông chủ vừa nói vừa lau bàn cho bọn họ.'Ba bát mì trứng đúng không? Chờ lát nha."
Triệu Đông Lâm cười, gật đầu. Thời buổi này cái gì cũng thành thật, mì đầy một bát to, bên trong có cải đã muối, còn có trứng ốp la thơm phức.
Giai Tuệ vừa thấy nhiêu mì như vậy, đã gắp nửa bát mì cho Triệu Đông Lâm, Triệu Đông Lâm không nói gì, đợi Giai Tuệ gắp xong, anh đã đặt trứng ốp la của mình vào trong bát của Giai Tuệ.
"Em ăn một cái là đủ rồi."
Nói rồi, Giai Tuệ lại gắp trứng ốp la về bát của Triệu Đông Lâm.
Một nửa bát mì này của cô còn ăn không hết, biết anh thương cô, nhưng cô cũng thương anh mà, ai bảo anh là người đàn ông của cô chứ.
Mỹ Hương vùi đầu hút mì, anh cả và chị dâu tình cảm quá tốt, lúc nào cũng tình tứ, làm cho cô ấy vô cùng xấu hổ.
Lúc này vẫn chưa thịnh hành từ "bóng đèn", nếu không Mỹ Hương sẽ biết về bản chất cô ấy chính là một cái bóng đèn oát siêu cao.
Ba người ăn xong thì đi tản bộ về nhà khách, sau khi kết thúc thi cử đã có mấy phòng trống, Triệu Đông Lâm lại thuê thêm một phòng. Như vậy Mỹ Hương một mình một phòng, không cần ba người chen một chỗ nữa, anh cũng không cần ngủ dưới đất nữa.
Buổi tối, làm ổ trong lồng ngực ấm áp của Triệu Đông Lâm, trong lòng Giai Tuệ vô cùng thỏa mãn, cho dù thành tích vẫn chưa ra, nhưng cô đã bắt đầu hướng về cuộc sống sau này rồi.
Nếu bọn họ đều thi đậu vào trường phù hợp, cả nhà đến tỉnh thành sinh sống, không cần đóng học phí, phí sinh hoạt có trợ cấp, tiêu tiết kiệm chút thì tiền tiết kiệm trong nhà cũng đủ.
Nhưng cô cũng không thể miệng ăn núi lở, phải nghĩ cách kiếm tiền, tiến độ cải cách sẽ bắt đầu nhanh thôi. Lúc trước từng nghe các bậc cha chú trong nhà nói lúc này chỉ cần gan lớn, cho dù là ra phố bán trứng luộc lá trà cũng có thể kiếm tiên, phải xem đầu óc của ai có thể bước ra bước đầu tiên trước.
Triệu Đông Lâm ôm vợ nhỏ thơm tho mềm mại, quấn lấy eo của cô qua lớp áo bông, phả hơi nóng lên sau tai cô, hỏi: "Đang nghĩ gì thế? Cười như con cáo nhỏ vậy."
Giai Tuệ chu miệng, má bị khí nóng hun đỏ ửng, giống như bé gái ngây thơ, đáng yêu.
"Em chỉ là hướng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai."
Triệu Đông Lâm khẽ cười, hỏi: "Vậy sao? Vậy em khao khát cái gì?"
Giai Tuệ sẽ không nói kế hoạch của cô với anh, lúc trước vì cô tiết lộ chuyện thi đại học trước nên đã khiến anh có cảnh giác, cô không thể sắm vai nhân vật biết tiên tri trong cuộc sống.
Giai Tuệ thuận miệng lẩm bẩm: "Chính là cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt thôi, còn có thể có cái gì?"
Triệu Đông Lâm vừa nghe, tay lại bắt đầu không thành thật. Giai Tuệ vỗ tay của anh, không để anh cử động.
"Cẩn thận, đây là ở bên ngoài, em không muốn bị người ta nghe góc nhà đâu."
Loại nhà này căn bản không có cách âm, có chút tiếng động là người cách vách đều có thể nghe thấy, da mặt cô không có dày như vậy.
Triệu Đông Lâm ôm chặt lấy cô, âm thanh trầm thấp, khàn khàn vang lên bên tai cô: "Anh không làm gì, chỉ muốn hôn em."
Giai Tuệ lườm anh, không tin lời quỷ của anh, mỗi lần đều nói không giữ lời, thật hết nói nổi. Tay mảnh chân mảnh của cô nào vật lại anh.
Vợ không đồng ý tất nhiên Triệu Đông Lâm không thể làm bừa, Giai Tuệ đã nói trước với anh rồi, cô chắc chắn phải học đại học, nếu vì anh không thắt chặt thắt lưng làm ảnh hưởng đến kế hoạch học đại học của cô, cô sẽ cho anh biết tay!