[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178: Thi Đại Học (1)

Chương 178: Thi Đại Học (1) Chương 178: Thi Đại Học (1)Chương 178: Thi Đại Học (1)

Đối với Giai Tuệ, bài thi này không có độ khó gì, thời gian thi cũng rất thoải mái, cô lấy bút máy bơm đầy mực ra, không hoang mang mà bắt đầu làm đề.

Người thời đại này luyện tập rộng rãi, cho dù học hành thế nào, đầu tiên phải luyện chữ đẹp trước, cũng may lúc nhỏ Giai Tuệ từng học lớp thư pháp, bắt đầu học từ chữ Khải nhỏ cơ bản, viết tốt từng nét, bài thi làm xong mặt giấy gọn gàng, sạch sẽ.

Giáo viên coi thi lúc đi ngang qua phía sau cô không cẩn thận vừa liếc nhìn đã bị mặt giấy sạch sẽ kia thu hút, tò mò đứng phía sau cô xem, phát hiện bài làm đều là đúng.

"Đổng Giai Tuệ, trường THPT số 2"

Giáo viên coi thi thầm nhẩm cái tên này ở đáy lòng, lúc trước ông ta là giáo viên của trường THPT số 1, thời kỳ biến động bị chụp mũ lao động cải tạo, sau khi băng đảng số nào đó sụp đổ, các nơi tiến hành hoạt động lập lại trật tự, lúc này mới được thả ra. Năm nay ông ta hơn năm mươi tuổi, làm công việc giảng dạy cả đời, cho dù từng chịu khổ, chịu thiệt, lòng yêu mến người tài vẫn không hề giảm đi.

Sau khi giáo viên ngữ văn kết thúc, ngay sau đó chính là chính trị. Mấy năm nay, Giai Tuệ đã học thuộc làu quyển Hồng bảo thư) , hơn nữa trong nhà còn có người am hiểu chính trị Triệu Đông Lâm, bài thi đối với Giai Tuệ hoàn toàn không tính là gì.

Vòng thi thứ hai, người coi thi vẫn là giáo viên già kia, nhân viên trong trường không đủ, cả ngày hôm nay ông ta đều phải ở đây. Đương nhiên, Chính phủ cũng không để các giáo viên coi thi quá mức vất vả, coi một vòng thi phát một tệ trợ cấp, tính ra cả ngày hôm nay có thể kiếm được mấy tệ.

Lần này ông ta đặc biệt đứng phía sau Giai Tuệ, phát hiện Giai Tuệ trả lời câu hỏi vẫn rất tốt, ngoài nghiêm túc xoi mói ra, nếu không đúng là không tìm ra được lỗi sai gì.

Ông ta đều xem một lượt thí sinh của cả trường thi, cho dù là vòng thi ngữ văn trước, hay là vòng thi chính trị này, thí sinh tên Đổng Giai Tuệ này đều có tỷ lệ trả lời chính xác cao nhất.

Giai Tuệ không biết cô đã được giáo viên coi thi chú ý, thậm chí lúc giao lưu riêng giữa các giáo viên còn có người nhắc đến tên của cô. Cả ngày làm đề, cho dù đề có dễ hơn nữa cũng thấy hơi hoa mày chóng mặt, ngày lạnh như vậy, trong lớp học lạnh băng, giơ tay ra cầm bút cũng là một loại giày vò.

Triệu Đông Lâm đến cổng trường chỗ hẹn trước, Giai Tuệ là người đến thứ hai.

"Thế nào? Có mệt không?"

Anh nắm tay của Giai Tuệ ủ trong lòng bàn tay của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt của Giai Tuệ, thấy sắc mặt cô hơi trắng bệch, hơi đau lòng.

"Có hơi, bụng đói quá."

Triệu Đông Lâm cười, giơ tay quẹt lên chóp mũi của cô: "Đói thì chúng ta đi ăn cơm, đợi Mỹ Hương đến rồi chúng ta đi."

Lúc này trời đã tối, đã không còn xe buýt từ huyện lên trấn, nếu một mình anh đi thì cùng lắm đi cả đêm là vê được, mấy chục cây số chỉ là chuyện nhỏ với anh. Nhưng nghĩ đến vợ và Mỹ Hương, Triệu Đông Lâm vẫn quyết định ở lại nhà khách thêm một đêm, cũng không quan tâm tốn thêm phí chỗ ở một đêm.

Giai Tuệ rất hài lòng với sự sắp xếp của Triệu Đông Lâm, nếu không phải đang ở ngoài trường thi, có học sinh đi qua đi lại, thì cô đã muốn nhảy lên ôm lấy anh, cho anh một nụ hôn rồi.

"Ngày mai chúng ta đi dạo trong thành đi, xem có thứ gì mua không, chỗ anh không phải tích mấy phiếu sữa bột à, em đem theo hai tấm, mua hai hộp sữa cho Phóng Phóng."

Quan hệ công tác của Triệu Đông Lâm ở công xã tương tự như biên chế công chức thế hệ sau, ngoài tiên lương ra còn sẽ được phát một vài phúc lợi ngoài định mức, ví dụ như phiếu dầu, phiếu vải, phiếu công nghiệp. Phiếu sữa bột là phúc lợi nhân bản ngoài định mức sau khi Phóng Phong ra đời.

Ý chính là, anh có con rồi, cần dùng đến, phát cho anh mấy tấm, bổ sung dinh dưỡng thêm cho con.

Nhưng loại phiếu này không phải mỗi người đều nỡ dùng, dù sao giá một hộp sữa bột cũng không rẻ.

Vợ nói muốn mua đồ, Triệu Đông Lâm nào có ý kiến gì, từ sau khi hai người kết hôn, anh đã giao quyền tài chính cho Giai Tuệ. Mặc dù lúc mới đầu tiền lương giao cho mẹ anh, nhưng tiền riêng anh tích trữ đều đưa cho cô vợ nhà mình, càng đừng nói sau khi ra ở riêng, Giai Tuệ đã hoàn toàn nắm tài chính, mỗi tháng chỉ cho ba mẹ chồng hai mươi tệ.

"Anh, chị dâu.”

Hai vợ chồng đang tình tứ, Mỹ Hương đã ở bên trong chạy ra.

Cô ấy quàng khăn quàng cổ màu đỏ chót, hai bím tóc bay trong không trung, mũi đỏ ửng, Giai Tuệ nhìn nụ cười trên mặt của cô ấy đã biết cô ấy thi không tệ, nếu không sớm đã khóc nhè rồi, đâu có thể cười ra chứ.

"Đề bài đều làm ra hết rồi à?"

Mỹ Hương gật đầu."Vâng, mặc kệ đúng hay sai, tóm lại đều viết hết rồi ạ."
Bình Luận (0)
Comment