Chương 183: Bụi Bặm Lắng Xuống (4)
Chương 183: Bụi Bặm Lắng Xuống (4)Chương 183: Bụi Bặm Lắng Xuống (4)
Không nhắc đến vì chuyện này mà nhà họ Triệu bị người ta nhìn chằm chằm thế nào, hai hôm sau, Phòng Giáo dục huyện có người đến.
"Là thế này, hiện giờ trong tỉnh chúng ta đang thiếu nhân tài giảng dạy, lãnh đạo trong tỉnh đã đưa ra kế hoạch, thành lập lớp dạy nghề cao đẳng Sư phạm tỉnh, tất cả thí sinh thi đại học có thành tích trên 240 điểm đều có thể nhập học. Một năm rưỡi là có thể tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp trực tiếp được phân công đến các trường học làm giáo viên. Mọi người xem, mọi người có nguyện vọng này không?”
Trình độ học nghề tất nhiên không tốt bằng trình độ chính quy, 240 điểm hoàn toàn có thể thi vào một trường chính quy tốt, nhưng bây giờ thật sự hết cách rồi, giáo dục gián đoạn mười năm, phải nghĩ mọi cách để dự trữ người tài giáo dục trong tỉnh!
Nhìn từ bề ngoài, học sinh chọn vào lớp dạy nghề sư phạm hình như chịu thiệt, nhưng kế hoạch này có thể thu hút lượng lớn nhân tài cho tỉnh Ngô Đông.
Phải biết đại học chính quy học là phải học bốn năm, Ngô Đông rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, về mặt giáo dục không kéo được thời gian này.
Trình độ học nghề chắc chắn không bằng được trình độ chính quy, ngoài điều này ra, Triệu Đông Lâm cũng không thể cân nhắc trường Sư phạm, còn Giai Tuệ có thành tích tốt như vậy, đứng thứ hai toàn tỉnh, học cao đẳng đúng là đáng tiếc. Vì vậy mục tiêu của hai nhân viên tuyển sinh này từ đầu đã chính là nhắm chuẩn vào một mình Mỹ Hương.
Bản thân Mỹ Hương cũng nghĩ tới điều này, sau khi chân chừ cô ấy vẫn chọn đồng ý.
"Vậy để tôi đi, năm nay tôi hai mươi tuổi, một năm rưỡi tốt nghiệp xong cũng mới hai mươi mốt, vừa học được kiến thức, vừa không làm lỡ dở thời gian."
Trường Mỹ Hương là đại học Sư phạm, tỉnh lên kế hoạch xây dựng là cao đẳng dạy nghề, về mặt trình độ học vấn chắc chắn khác nhau, nhưng Mỹ Hương cũng có suy nghĩ của mình. Mẹ cô ấy vẫn luôn lo vấn đề cô ấy tìm đối tượng, cô ấy nghĩ, làm giáo viên cũng rất tốt, để cô ấy đi làm cái khác có thể cũng làm không tốt. Hơn nữa cao đẳng một năm rưỡi đã tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp vừa hay tìm đối tượng.
Ngoài ra, cô ấy đã lớn như vậy rồi, trong lòng cũng rất khát vọng sớm ngày bước lên cương vị công tác tự lực cánh sinh.
Trương Xảo Nhi vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, không nói chuyện, chuyện lớn này vẫn phải để các con tự có quyết định, nghe con gái chủ động đưa ra yêu cầu, trong lòng bà ấy hài lòng, cảm thấy con gái rất hiểu chuyện.
"Tốt quá rồi, tỉnh chúng ta chính là cần người trẻ tuổi như cô. Cô yên tâm, trong tỉnh sẽ đào tạo các cô thật tốt, tuy là cao đẳng, nhưng sau khi các cô tốt nghiệp sẽ được đãi ngộ giống với sinh viên đại học chính quy. Hơn nữa các cô còn tốt nghiệp sơn hơn sinh viên đại học chính quy.
Tháng hai, Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm đã lần lượt nhận được thông báo trúng tuyển trước năm mới, được khoa kinh tế đại học Ngô Đông và khoa tiếng Anh đại học Ngô Đông tuyển chọn, đó đều là nguyện vọng đầu tiên của bọn họ.
Chuyện nhà họ Triệu có ba sinh viên đại học dẫn tới chấn động cực lớn ở trong thôn, thậm chí ngay cả báo chí cũng tiến hành báo cáo.
Trong nhà liên tục có khách đến, Trương Xảo Nhi vui vẻ cầm hạt dưa, hoa quả, kẹo cân ở hợp tác xã cung ứng cho mọi người.
Chuyện lớn này nếu ở hiện đại, không thể thiếu được mời khách ăn cơm, những năm bảy mươi sinh hoạt các nhà đều không sung túc, nên không ai nhắc đến vụ mời khách bày rượu này. Nhưng dù sao cũng là chuyện vui vẻ, ăn chút hạt dưa, kẹo bánh để mọi người vui vẻ cùng là cần thiết.
Ngày này, Triệu Thải Hà dẫn con về nhà mẹ đẻ, mặt mày hồng hào, nhà mẹ đẻ có ba sinh viên đại học, cô ấy cũng thấy vinh quang. "Mỹ Hương, đúng là giỏi ghê, ai có thể ngờ được cô gái ngốc như em lại có ngày thi đậu đại học làm giáo viên chứ.”
Cô bé này cả ngày trông ngốc nghếch, không ngờ lần này lại làm người trong nhà tăng thể diện như vậy, cả công xã chỉ có hơn một trăm người đi đậu đại học, em gái nhà cô ấy là một trong số đó.
Mỹ Hương xấu hổ cười nói: "Đây đều là công lao của chị dâu, là chị dâu hướng dẫn tốt."
Người ta đã nói rồi, sở dĩ có thể thi đậu là may nhờ có mấy phần tài liệu truyên ra ngoài lúc ban đầu kia, đáng tiếc là không ai biết đó là do chị dâu sửa soạn, nói ra vẻ vang cỡ nào.
Nhưng chị dâu nói, chúng ta không cầu danh tiếng này, dù sao người nhà chúng ta có lợi là được. Bây giờ trong thôn đã có không ít người bị đau mắt đỏ, nhà chúng ta sống càng tốt, thì càng phải làm người khiêm tốn.
Triệu Thải Hà vỗ đầu em gái.'Chị biết là công lao của chị dâu em, cho nên vợ hiên chồng ít bất hạnh, không những không làm ầm ï, còn có thể sống tốt hơn."