Chương 184: Thỏa Thuận (1)
Chương 184: Thỏa Thuận (1)Chương 184: Thỏa Thuận (1)
Người làm chị chồng như cô ấy cũng thấy vô cùng cảm kích em dâu này, không những chăm sóc rất tốt cho hai đứa trẻ Hắc Đản, Anh Bảo, còn sinh ra đứa bé tinh ranh như Phóng Phóng. Nghe nói chuyện thi đại học cũng là em dâu nhắc đến trước.
Sau khi ăn cơm trưa xong, thấy em trai Đông Hà ở cạnh sông, Triệu Thải Hà qua nói chuyện với anh ấy.
"Nghe nói lúc đầu Đông Lâm kêu em đi thì cùng mà em không đồng ý. Em nói xem, nếu em đi, bây giờ không phải người vui vẻ trong lòng cũng có em à."
Cô ấy cũng không có ý khác, chỉ là Đông Hà tuổi không lớn, lại đã ly hôn, cô ấy làm chị cũng hy vọng em trai được sống tốt, thi đại học sau này cũng dễ tìm công việc hơn.
Không nói tốt tới đâu, cho dù giống Mỹ Hương học sư phạm, làm giáo viên cũng tốt hơn ở nhà làm ruộng.
Đây là cô ấy lớn tuổi rồi, nếu trẻ ra mấy tuổi, ngay cả cô ấy cũng động lòng.
Triệu Đông Hà nhìn nước không, không lên tiếng, thấy nhóm anh cả thi đậu, nói không hối hận cũng là lừa người. Nhưng loại hối hận này cũng không kéo dài quá lâu, anh ta luôn cảm thấy con người phải hiểu chấp nhận số phận, số phận của mỗi người không giống nhau, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Hơn nữa, cho dù anh ta cùng tham gia cũng chưa chắc có thể thi đậu.
Trước năm mới Giai Tuệ dẫn mấy đứa bé về nhà mẹ đẻ một chuyến, cô làm cho mẹ hai bộ quần áo mới, còn làm cho Điềm Nữu một cái hai dây bằng vải nhung.
"Con bận như vậy, còn làm quần áo cho mọi người."
Trên mặt Trần Quế Hương nở nụ cười vui vẻ, miệng lại nói lời khác, chị dâu cả Chu Ngân Đệ bài váy hai dây trước mặt con gái Điềm Nữu, cũng vô cùng hài lòng. "Loại váy này cô bé mặc lên đẹp thật, có phải trẻ con trong thành bọn họ đều mặc cái này không?”
Tháng trước Giai Tuệ đến thị trấn thi cử, chị dâu cả nghĩ cô nhìn thấy trẻ con trong thành mặc cái này nên mới làm cho Điềm Nữu.
Thực ra Giai Tuệ không phải người người khác mặc mới làm, chỉ là nghĩ đến kiếp trước, cô bé mặc quần yếm, váy hai dây vô cùng đẹp, hơn nữa váy hai dây làm tiết kiệm vải, nên mới làm một cái cho Điềm Nữu.
"Phối quần áo rất đẹp, Em cũng làm cho Anh Bảo, lúc năm mới cùng mặc, đứng cùng nhau chắc chắn giống cặp sinh đôi."
"Còn không phải à, dáng người Anh Bảo lớn rất nhanh, bây giờ đã cao gần bằng Điềm Nữu rồi."
Hai người cách nhau hơn nửa năm, lớn lên chênh lệch về chiêu cao càng ngày càng ít.
"Thời gian không kịp, nên chỉ làm cái váy cho Điềm Nữu, lần sau lại làm thêm mấy cháu trai."
"Chao ôi, con trai cần gì quân áo mới, mặc chưa được hai ngày đã hỏng rồi, con gái mới phải yêu thương nhiều."
Triệu Lệ Quyên vẫn luôn muốn đứa thứ hai đẻ con gái, đẻ ra lại là con trai, lớn hơn Phóng Phóng nửa năm, đã một tuổi rồi, vừa mới học đi.
"Mẹ nghe nói em thi đậu đại học vui chết mất, suýt nữa thì mua pháo dây đến nhà chồng của em đốt."
"Còn không à, con gái mẹ tốt như vậy, xuất sắc như vậy, đốt hai dây pháo có là gì.
Trân Quế Hương ôm Phóng Phóng không buông tay, con gái chịu nhiều khổ như vậy, bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, còn có con, điều này chứng tỏ con gái nhà bà không có vấn đề gì cả. Nghĩ đến nhà họ Lư của thôn Tiểu Lĩnh, bây giờ không khí ngột ngạt, trong lòng Trần Quế Hương nghĩ cũng thấy vô cùng hả giận.
Tết này trôi qua vô cùng sôi nổi, mỗi ngày ăn ngon uống ngon, Trương Xảo Nhi cảm thấy đời này đều chưa từng vui như năm nay.
Sau Tết, nhà họ Triệu đã bắt đầu mở buổi họp gia đình về cuộc sống sau này, tình huống bây giờ là Triệu Đông Lâm, Giai Tuệ và Mỹ Hương phải đến tỉnh thành học đại học, để ba đứa bé ở lại nhà, hay là cả nhà dẫn theo trẻ con vào trong thành ở, phải nhanh chóng lấy ra điều lệ.
"Mẹ cứ cảm thấy trong thành tiêu phí quá lớn, trong nhà còn một đống việc, mẹ không nỡ vứt bỏ."
Dẫn theo trẻ con cùng dọn vào trong thành ở lúc trước đã nhắc tới một lần, khi đó thái độ của Trương Xảo Nhi không rõ ràng, không nói tốt cũng không nói không tốt, đến lúc then chốt quyết định, bà ấy thật sự không nỡ xa rời quê hương.
Người xưa nói hay, không đâu bằng nhà mình, tỉnh thành có tốt, có sâm uất tới đâu, vậy cũng không ở thoải mái bằng phòng trong nhà.
Giai Tuệ có thể hiểu được suy nghĩ này của mẹ chồng, người già lớn tuổi rồi, cả đời chưa từng đi xa, trong lòng thực ra vô cùng sợ đối mặt với môi trường mới. Hơn nữa bọn họ tiết kiệm cả đời, vào trong thành khắp nơi đều phải tiêu tiền, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Nhưng cứ để con cái ở trong nhà bốn năm, cô cũng không nỡ, đó không phải thành đứa trẻ bị bỏ rơi rồi à.
Tỉnh thành cách nhà chỉ hơn mấy trăm cây số, chút khoảng cách này không là gì ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng ở những năm bảy mươi đi qua đi lại đúng là khá phiền.